"...Phút gần gũi cũng như giờ chia biệt
Tưởng trăng tàn, hoa tạ, với hồn tiêu
Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu
- Yêu, là chết ở trong lòng một ít..."
Hai người ngồi đối mặt trong một gian nhỏ của quán ăn, Chu Nhất Long thường xuyên gắp qua dĩa Bạch Vũ những món cậu thích. Bạch Vũ thỉnh thoảng cũng gắp đồ qua dĩa anh. Hai người đối với sở thích của nhau tương đối quen thuộc.
"Mai anh không bận gì đúng không?" Bạch Vũ dò xét hỏi, tay đã khui sẵn chai bia. Nồi lẩu giữa hai người toả ra làn khói thoang thoảng, mang theo hơi ấm và hương thơm của đồ ăn. "Em tính ăn uống một chầu thật sảng khoái. Em phải nhịn vài tháng nay rồi."
"Không có. Nhưng cũng đừng uống nhiều, không tốt cho bao tử." Chu Nhất Long nhịn không được, nhìn xuống nơi Bạch Vũ vừa phẫu thuật vài tháng trước.
Bạch Vũ cười, không biết có đáp ứng anh hay không.
Đồ ăn vơi đi thì Chu Nhất Long càng biết rõ là Bạch Vũ hoàn toàn không nghe lời mình. Đôi mắt cậu dần mơ màng. Tay gắp đồ ăn của cậu chậm dần rồi cậu hoàn toàn buông đũa, chỉ chăm chú vào ly bia, cũng không quên lôi kéo Chu Nhất Long uống cùng cậu. Cậu cứ khăng khăng muốn anh uống, anh cũng không còn cách nào, đành nhấp vài miếng rồi lại bỏ xuống. Ít nhất anh phải tỉnh táo để chăm sóc tên say xỉn kia.
Chu Nhất Long nhìn dáng vẻ Bạch Vũ ngốc nghếch luyên thuyên nói chuyện, lại thấy buồn cười. Bình thường nói đã nhiều, nay uống vào rồi còn nói nhiều hơn. Có nhiều lúc anh thậm chí còn không theo kịp chủ đề của cậu. Cũng may say rồi thì bớt nghịch ngợm, bớt trêu chọc anh một tí.
"Anh Long... thương ai nhất thế?" Cậu đột nhiên chuyển chủ đề, câu hỏi còn mang theo sự nũng nịu.
"...Thương em." Chu Nhất Long không ngần ngại đáp. Anh không nghĩ cậu say đến mức này còn có thể nhớ được lời anh. Nhớ được, lại càng tốt.
"Tiếc thật. Nhưng em không thương anh nhất." Bạch Vũ cười hề hề đáp, lại không biết lời nói của mình mang tính sát thương cỡ nào. Chu Nhất Long cười khổ, dù biết không có hy vọng, bị nói thẳng thế này lòng vẫn như bị ngàn vạn cây kim đâm vào. "Em thương ba mẹ nhất, cả các chị nữa. Xong mới tới anh."
Chu Nhất Long lúc này mới vui vẻ mỉm cười, cái này sao có thể là cùng một loại tình cảm với anh chứ. Anh cầm giấy lau đi khoé miệng dính đầy nước lẩu của cậu. Lại nhân cơ hội Bạch Vũ đã mơ màng, ngón tay anh dịu dàng xoa trên khoé môi cậu, lướt nhẹ, chạm vào nốt ruồi mờ nhạt. Bạch Vũ như một chú mèo bám người, càng cọ khuôn mặt vào tay anh, mắt híp cả lại, cong cong đầy vui vẻ.
Vì chuyển động của Bạch Vũ, tay anh bất giác đã nằm trên môi cậu. Mềm mềm, ươn ướt, còn có chút nóng và hơi sưng vì vừa ăn đồ cay. Không biết Bạch Vũ nghĩ tay anh là gì, cậu vươn chiếc lưỡi mềm ra liếm lấy, chiếc răng nanh day nhẹ trên ngón tay. Chu Nhất Long không say, nhưng giờ lại mờ mịt và ngơ ngẩn như kẻ say. Hô hấp anh có chút dồn dập, từ cổ đến tai đã đỏ ửng.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Chu Bạch] Sương và nắng
FanfictionBỗng dưng muốn viết về Chu Bạch. * Tên fic là tên bài thơ của Puskin: "Em yêu anh bởi vì anh là nắng. Có hạt sương nào thiếu nắng lại long lanh. Em là sương, sương chỉ tan trong nắng. Dẫu chẳng hình hài nắng vẫn đọng lại trong sương."