Chương này dành tặng cho vangsunhatboituu vì tớ có bảo nếu 30 Days mà ra chương mới thì tớ sẽ up chương cuối cùng =))
-*-
Chu Nhất Long vừa ghi hình xong cho Huyễn nhạc chi thành đã thấy điện thoại báo có tin nhắn mới, đến đúng lúc như thể người gửi tin bên kia vẫn luôn chực chờ theo dõi anh, chỉ đợi anh vừa xong là lập tức gửi tin đi. Mà người kia lại là người anh không ngờ đến nhất – Bạch Vũ. Mở điện thoại lên, chỉ thấy cậu gửi cho anh một loạt file âm thanh, không rõ có gì bên trong.
Chu Nhất Long tâm tình bồn chồn, không thể đợi, mượn tai nghe của trợ lí, vừa vào xe lập tức bật lên nghe.
Âm thanh vừa quen lại vừa lạ vang lên bên tai.
"Một người nhỏ bé như em có một ước mơ to lớn,
Em nguyện âm thầm tồn tại ở mỗi một ngõ ngách có anh.
Nếu cuộc sống này có điều gì khiến anh buồn,
Đừng sợ, em sẽ luôn ở bên cạnh anh.
Cùng anh vượt qua tất cả."
Quen là vì bài hát Bạch Vũ hát cho anh là "Hãy để anh được ở bên em" mà anh vừa diễn xong.
Lạ là vì đây là đoạn lời đã được cắt đi để phù hợp với vở kịch.
Chu Nhất Long không cần nghĩ cũng biết file còn lại chính là một đoạn lời đã được cắt bỏ khác. Chỉ là anh không rõ vì sao rõ ràng đây là hai đoạn liên tiếp, Bạch Vũ lại hát riêng thành hai file mà thôi.
Thứ anh càng không rõ lại là ý định của cậu. Chính anh nghĩ đây là cậu đã quyết định xong, lựa chọn ở bên anh, cũng chính anh khướt bỏ suy nghĩ của mình, vì anh sợ hy vọng càng nhiều sẽ càng đau đớn.
Anh vừa gõ được một chữ đã thấy người bên kia nhắn lại.
"Anh bảo anh sẽ chờ em. Hiện tại anh vẫn còn chờ em chứ?"
Chu Nhất Long xóa hết dòng tin nhắn của mình, dứt khoát nhấn gọi cho cậu. Chuông chỉ vừa reo một tiếng bên kia đã bắt máy. Đầu bên kia yên lặng vô cùng, anh thậm chí nghe được tiếng thở mạnh của cậu. Không để cậu lên tiếng, anh đã giành quyền chủ động trước.
"Anh vẫn luôn chờ em."
"Mãi chờ em."
"Anh..." Bạch Vũ ngắt ngứ. Mọi lần vẫn là cậu chờ đợi Chu Nhất Long sẵn sàng để lên tiếng, hiện tại đến lượt anh chờ cậu. "Ngu ngốc. Nếu em vẫn sợ hãi mãi như vậy, không phải lại làm lỡ một đời của anh rồi sao." Bạch Vũ miệng mắng nhưng trong lòng đã chính thức đầu hàng.
"Sẽ không. Vì người anh chờ là em."
"Hơn nữa... nếu em không quay lại, tự tay anh sẽ bắt em về." Cách nhau thật xa, không nhìn thấy mặt, Bạch Vũ vẫn nghe được sự kiên định và tự tin trong giọng anh. Giống như Chu Nhất Long vốn đã nắm chắc cậu trong tay, chưa từng sợ hãi cậu sẽ rời khỏi. Bạch Vũ thích nhất chính là giọng điệu tự tin đến đáng ghét này của anh, bây giờ áp dụng lên chính bản thân, tim cậu phản chủ mà loạn nhịp.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Chu Bạch] Sương và nắng
FanfictionBỗng dưng muốn viết về Chu Bạch. * Tên fic là tên bài thơ của Puskin: "Em yêu anh bởi vì anh là nắng. Có hạt sương nào thiếu nắng lại long lanh. Em là sương, sương chỉ tan trong nắng. Dẫu chẳng hình hài nắng vẫn đọng lại trong sương."