Chap 6

67 5 0
                                    

Dean đang bắt đầu cảm thấy lo lắng. Anh gõ ngón tay của mình lên thành giường, cứ bấm qua lại 12 kênh TV, và mắt của anh cứ lướt qua chiếc đồng hồ, những con số màu đỏ của chuyển liên tiếp.

Có rất nhiều lý do để giải thích tại sao Sam vẫn còn chưa quay lại. Kẹt xe. Có thể em ấy không thể tìm được một nơi tốt để mua thức ăn. Có thể có một có một bà già cần giúp qua đường. Có thể em ấy bị lạc.

Dean thò tay vào trong túi và rút điện thoại của mình ra. Anh không ngạc nhiên khi không thấy bất cứ một tin nhắn nào, nhưng lại có hơi thất vọng.

Anh đứng dậy và bước vào phòng tắm, phát nước lên mặt mình. Anh biết rằng mình đang lo lắng thái quá. Sam là người lớn rồi. Em ấy có thể tự lo cho chính mình.

Cũng giống như Cas vậy, giọng nói trong đầu anh cay đắng. Dean nghiến răng lại và cố lờ nó đi. Anh biết mình đang phản ứng thái quá. Sam chỉ đang đi mua thức ăn thôi.

Vậy thì tại sao em ấy vẫn còn chưa về ?  

Dean quay trở lại phòng ngủ và ép mình xem những chương trình quảng cáo, xem những ánh đèn màu nhấp nháy, những bài hát sôi động, tất cả đều đột nhiên trở nên quá nhiều đối với anh; những màu sắc thay đổi quá nhiều, âm thanh thì khiến cho tai của anh đau, ngay cả khi Dean vặn âm lượng gần như đến 0.

Và ngay cả khi Dean nghe thấy tiếng nắm cửa vặn mở, tất cả cơ bắp của anh căng lên, và anh theo bản năng rút khẩu súng ra từ dưới gối mình. Nhưng khi cánh của mở ra, Dean thở ra nhẹ nhõm.

Sam bước vào, với một chiếc túi đầy thức ăn. Lúc đầu Dean vẫn còn chưa đói, nhưng giờ mùi thức ăn đang tấn công mọi giác quan của anh, bụng anh trở nên cồn cào và những cơn đau bắt đầu xuất hiện trong đầu Dean. 

"Hey," Dean nói, đứng dậy. "Em làm gì mà lâu vậy ?"

Sam trông tái nhợt. "Em gặp phải một số chuyện."

Dean nheo mắt lại. Sam đang giấu chuyện gì đó. Anh biết cái giật hàm, ngón tay co giật đó có ý nghĩa gì.

"Tệ đến mức nào ?" Dean hỏi.

"Anh...hãy tự nhìn đi," Sam nói. Em ấy bước sang một bên và Dean nhìn thấy người từ nãy giờ đã luôn đứng phía sau Sam.

Trước khi Dean biết chuyện gì đang xảy ra, bố đã vòng tay lên anh, bẫy anh vào trong một cái ôm nghẹt thở. Cánh tay của Dean cứng đờ cả hai bên. Đôi mắt của anh đánh qua Sam, người đang đáp lại nó.

"Bố ?" Dean khó thở. John vỗ lên lưng Dean trước khi thả anh ra, nhưng vẫn giữ nắm chắc lấy vai Dean. Dean nhìn thẳng vào mắt của ông. Những nét cười và những nếp nhăn của sự hạnh phúc thật là những hình ảnh lạ trên khuôn mặt của John, đặc biệt là cái cằm chẻ đó, hàm răng đó, quá sáng.

"Dean," John nói. "Nhìn con đi. Đã trưởng thành lên rồi." Đôi mắt của John lướt Dean từ đầu đến chân. Đôi mắt Dean thì lại đang quay trở lại nhìn Sam.

"Em đã kiểm tra," Sam nhún vai. "Đúng là bố."

"Bằng cách nào ?" Dean nói. Lưỡi của anh dường như cứng lại. Tất cả mọi cảm xúc dường như đều bùng nổ trong đầu anh, xáo trộn và đối lập, giằng vặt giữa vui mừng và hoảng hốt.

Father Know BestNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ