Chương 26

1K 38 1
                                    

  Editor: Hachonie

Ai đang nhìn trộm trong bóng tối.

Tần Uyên và Mộc Cửu về đến nhà thì đã là 6 giờ rưỡi tối

Mộc Cửu vuốt bụng, "Đói quá đi."

"Không phải một tiếng trước em vừa mới ăn sao." Đối với việc ăn uống của Mộc Cửu, Tần Uyên không còn gì để nói, "Được rồi, trong nhà hết đồ ăn rồi, lát nữa anh sẽ nấu mì và làm trứng chần cho em."

Mộc Cửu bĩu môi, có chút bất mãn.

Đến cửa nhà, Tần Uyên bỏ hành lý xuống, lấy chìa khóa, vừa mở cửa thì phát hiện căn nhà vốn phải tối đen thì lại có ánh đèn.

Mộc Cửu tiến lên phía trước dùng mũi ngửi được một hương vị, "Là mùi thịt."

"Ai ở bên trong?" Tần Uyên đi lên trước, kéo Mộc Cửu ra phía sau, vừa đi vào trong vừa gọi.

Người ở trong phòng bếp nghe được âm thanh bên ngoài, đi đến cửa, trong tay cầm xẻng xào thức ăn, vừa nhìn thấy Tần Uyên liền chạy đến ôm anh, "A, con trai, cuối cùng con cũng về rồi."

Tần Uyên đứng yên bị mẹ của mình ôm chặt, có chút ngoài ý muốn hỏi, "Mẹ, sao mẹ lại đến đây?"

"Nghe nói hôm nay con từ thành phố Y về, chắc chắn là không có thời gian nấu cơm, nên mẹ đến làm cơm cho con ăn." Mẹ Tần Uyên năm nay đã hơn năm mươi nhưng vì bảo dưỡng tốt và tính tình đơn giản nên nhìn trẻ hơn nhiều so với tuổi thật của mình.

"Chào dì." Âm thanh đặc biệt của Mộc Cửu vang lên sau lưng Tần Uyên, mẹ Tần đầu tiên là bất ngời, nhìn ra sau lưng Tần Uyên thì thấy một cô gái nhỏ đang đứng nhìn bà, khuôn mặt trắng, tướng mạo cũng không quá đẹp nhưng đôi mắt đen to có thể khiến người khác nhìn một lần mà không quên.

"Chào cô bé." Mẹ Tần cười vô cùng vui vẻ, nhìn con trai mình hỏi: "Cô bé đó tên gì?"

"Mẹ." Tần Uyên vừa nhìn đã biết mẹ anh hiểu lầm nên nhanh chóng giải thích, "Không phải như mẹ nghĩ đâu, cô ấy tên là Mộc Cửu, là đồng nghiệp."

"À, là đồng nghiệp của con." Mẹ Tần kéo dài câu nói, nhìn Tần Uyên cười nói: "Cho nên mẹ rất tình cờ thấy con và đồng nghiệp của con cùng nhau đem hành lý về nhà, đúng không?"

Tần Uyên nhất thời có chút dở khóc dở cười, bất đắc dĩ nói: "Mẹ, cô ấy đúng là ở nhà của con, nhưng có nguyên nhân đặc biệt."

Mẹ Tần nhìn dáng vẻ của Tần Uyên cũng không muốn ép buộc anh, "Đi, mau vào trong đi, mẹ còn nấu một món nữa thì có thể dọn lên rồi, hai đứa chuẩn bị ăn cơm đi."

Tần Uyên thở dài một hơi, nhìn ánh mắt của mẹ anh cũng biết được chuyện này không thể bỏ qua đơn giản như vậy đâu.

Để Mộc Cửu ngồi ở bàn ăn trước, Tần Uyên theo mẹ Tần đem đồ ăn ra, Mộc Cửu vừa nhìn thấy màu sắc của dĩa thịt kho tàu thì đôi mắt sáng rực, cứ chăm chăm nhìn.

Tần Uyên cũng theo thói quen đặt dĩa thịt kho tàu phía trước Mộc Cửu, mẹ Tần chú ý đến việc này thì nhíu mày, có thể hiểu rõ.

Mộc Cửu tuy rằng đói bụng muốn ăn nhưng mẹ Tần còn chưa động đũa, cô cũng ngồi yên không động.

Mẹ Tần thấy vậy, ôn hòa cười nói: "Ăn cơm đi, hai đứa đều đói rồi."

Mộc Cửu gắp một miếng thịt bỏ vào miệng, híp mắt một cái, bộ dạng rất thỏa mãn.

"Mộc Cửu, sao rồi, ngon không?"

"Rất ngon."

"So với Tần Uyên, ai làm ngon hơn?"

Mộc Cửu quyết định không làm mất lòng ai, "Cả hai làm đều ngon."

Mẹ Tần nhã nhặn nói: "Thật sự là một cô bé dễ thương. Trông thật trẻ, con mấy tuổi rồi."

"Hai mươi tuổi."

Mẹ Tần vô cùng kinh ngạc, "Hai mươi tuổi mà làm cảnh sát?"

"Mẹ, Mộc Cửu là tiến sĩ."

"Tiến sĩ? Trời ơi, Mộc Cửu thật tài giỏi."

Lúc ăn cơm tối, mẹ Tần đã thay đổi cách nhìn của mình với Mộc Cửu, càng nhìn càng thuận mắt, càng nhìn càng hài lòng.

Lúc chuẩn bị đi ngủ, vì nhà Tần Uyên chỉ có hai phòng ngủ, bỗng nhiên mẹ Tần đến thì không đủ phòng nên Mộc Cửu chủ động đề nghĩ: "Để em ngủ sô pha."

"Không cần, em phòng mình đi, mẹ anh ở phòng anh, anh sẽ ngủ sô pha."

Mộc Cửu nghe xong thì về phòng, nhưng không bao lâu lại đem gối và chăn đi ra, hiển nhiên là để ngủ sô pha.

Mẹ Tần nhìn họ cười, ngáp một cái nói: "Mẹ mệt rồi, hai đứa cứ từ từ quyết định, mẹ đi ngủ trước."

Khi mẹ Tần chúc ngủ ngon thì Mộc Cửu đã ngồi lên sô pha, Tần Uyên đi đến lấy chăn của cô, "Về phòng ngủ."

Mộc Cửu giành chăn lại, không cho Tần Uyên kéo đi.

Tần Uyên bất đắc dĩ thả lỏng tay, lại thấy trên bàn đặt một quyển sách: "Đây là sách gì?"

"Truyện cổ tích, hồi nhỏ, trước khi đi ngủ, mẹ em sẽ kể chuyện cho tôi nghe, sau khi mẹ em mất thì em tự mình xem."

"Vậy thì em sẽ ngủ ngon?"

Mộc Cửu nhìn anh gật đầu.

"Muôn anh kể cho em nghe không?"

Mộc Cửu đặt sách vào trong tay anh, rồi chui vào trong chăn co người lại, chỉ để lộ đôi mắt to tròn nhìn anh.

Tần Uyên ngồi ở chỗ trống dưới chân Mộc Cửu, mở ra quyển sách đã ố vàng, từ từ đọc: "Ngày xưa, có một cô bé..."

NGƯỜI ĐIỀU KHIỂN TÂM LÝ - Dực Tô Thức Quỷ [ Full ]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ