Chap 32

668 83 9
                                    


Trước hôm t/b đến chơi nhà Woojin một ngày, t/b đã kéo Woojin đi khắp cái trung tâm mua sắm chỉ để mua quà tặng ba mẹ anh. Suy nghĩ từ đầu tuần tới giờ vẫn không biết phải mua cái gì. Vì Woojin bảo ba mẹ anh không quan trọng mấy cái quà cáp đâu. Nhưng mà cô thì khác. Lần đầu đến nhà bạn trai chơi nhất định phải gây được ấn tượng tốt chứ. Park Woojin thấy t/b cứ chạy hết chỗ này tới chỗ khác ở trong trung tâm mà chẳng mua được gì mới đưa cô về. Thôi thì làm bánh gạo vậy. Đơn giản mà truyền thống.

- Mẹ anh thích bánh gạo vị gì nhỉ? Mattcha hay xoài?

- Em đoán xem?

- Chắc là mattcha? Mẹ em cũng thích vị mattcha.

- Sao em lại biết??

- Thì anh nói em đoán mà. Trúng phóc phải không?

- Đương nhiên.

- Còn ba thì sao?

- Nghe thì có vẻ nhạt nhẽo nhưng ba thích bánh gạo chay.

- Ể...? Bánh gạo chay cũng ngon mà.

- Em thích đồ ngọt nên anh nghĩ bánh gạo chay nhạt nhẽo.

- Trời ạ. Vậy giờ em phải mua đồ làm bánh. Anh về nhà trước đi nhé? Mai chủ nhật thì em qua.

- Cần anh giúp gì không?

- Không cần không cần. Em làm được mà. Vậy nhé, mai em qua nhà anh.

- Anh đón em. Em có biết nhà anh đâu.

- Ừ nhỉ.

Jung t/b ngơ ngác vào giây rồi ngộ ra, cười hì hì chữa ngượng.

- Anh mau về đi. Đến giờ cơm trưa rồi.

- Vậy anh về đây. Nhớ ăn cơm đầy đủ rồi làm gì thì làm nghe chưa.

- Em biết rồi. Tạm biệt Woojinnie~

Park Woojin cảm thấy cái câu "Woojinnie" một phát xuyên thẳng tim anh luôn. Lâu quá mới được nghe câu này. Đương nhiên lại quay lại thơm t/b một cái rồi chạy biến.

- Park Woojin thật là.


Jung t/b sau khi mua đồ làm bánh về thì nhanh chóng bắt tay vào chuẩn bị luôn. Đang nhào bột dở thì nghe tiếng chuông cửa đang réo ầm ĩ bên ngoài. Tay vẫn dính đầy bột bánh chạy ra mở cửa.

- Xin chào?

T/b xém chút nữa rơi luôn tròng mắt ra ngoài. Tại sao Hwang Minhyun lại lù lù đứng trước cửa nhà cô thế này??? 

- Ơ..? Hwang Minhyun???

- Bất ngờ chưa?

Hwang Minhyun từ ngày xưa là hàng xóm nhà t/b ở Daegu. Cả xóm lúc đó một là toàn người lớn tuổi, hai là một lũ trẻ con lắt nhắt mới 2-3 tuổi đầu. Duy chỉ có t/b khi ấy 13 tuổi và Minhyun 17 tuổi là tầm tầm nhau. Vậy nên hai đứa trong khu phố đành chơi chung với nhau. Minhyun có chị gái, không có em. Còn t/b lại là con một. Thế nên hồi đó t/b coi Minhyun như anh trai ruột luôn. Họ Hwang lúc 17 tuổi có gì ngon cũng cho t/b. Lúc nào mà đòi đi công viên giải trí cũng là Minhyun đưa đi. Thế rồi năm Minhyun 20 tuổi thì cả nhà anh đều chuyển lên Seoul. Mất liên lạc với Minhyun từ lúc đó tới tận bây giờ luôn. Thế mà lúc này trước mặt t/b lại là một Hwang Minhyun 27 tuổi cao ráo đẹp trai còn hơn lúc choai choai gấp mấy lần.

[IMAGINE - PARK WOOJIN] Nắng có đẹp như nụ cười của anh?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ