Chương 18: Bá vương ngạnh thượng cung (*)

140 4 0
                                    

(*)Bá vương ngạnh thượng cung: “Bá vương ngạnh thượng cung” là thành ngữ xuất phát từ điển cố về một trận giao tranh giữa Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ và Hán Cao Tổ Lưu Bang.

Chuyện kể rằng lần nọ Hán Sở tranh hùng, giằng co quyết liệt suốt mấy tháng mà thắng bại vẫn bất phân. Trận chiến này khiến già trẻ lớn bé đều mỏi mệt khổ đau, tiếng oán thán ngập trời ngập đất. Hạng Vũ thấy thế bèn nói thẳng với Lưu Bang rằng: “Thiên hạ náo loạn đã nhiều năm, cũng vì hai người chúng ta. Bản vương muốn đơn thân độc mã khiêu chiến với Hán vương, hai ta sống mái một phen, đừng để con dân thiên hạ phải tiếp tục chịu khổ.”

Lưu Bang cười đáp: “Ta thích đấu trí chứ không đấu sức.” Hạng Vũ bèn lệnh cho một tráng sĩ xuất chiến, chẳng ngờ ngay lập tức gã tráng sĩ nọ bị thủ hạ của Lưu Bang (vốn là thiện xạ kỵ binh) bắn chết. Sở Bá Vương thập phần tức giận, tự mình khoác khôi giáp cầm vũ khí tiến lên ứng chiến. Chỉ cần Hạng Vũ trừng mắt một cái, tên thiện xạ kỵ binh kia đã run như cầy sấy, buông cung tếch thẳng về thành…

Nghĩa rộng của cụm từ “Bá vương ngạnh thượng cung” rất đơn giản, “bá vương” chỉ những người siêu mạnh mẽ, “ngạnh thượng cung” tạm hiểu là “xuất ra uy lực còn mạnh hơn cung nỏ”; mà “cường cung” thì hiển nhiên sẽ bắn ra “cường tiễn”. Từ “cường tiễn” [đọc là “qiang jian”] hài âm hoàn toàn với “cưỡng gian” [aka “rape”]; mà “cưỡng gian” thời xưa là một từ đại kỵ húy, nên cổ nhân vốn tao nhã vô biên lịch lãm vô vàn, đã dùng năm từ “bá vương ngạnh thượng cung” đặng thay thế cho hai từ “cưỡng gian”.

...

Trước mắt bỗng nhiên tối sầm lại, có một cái khăn mặt hơi ẩm ướt chụp vào đầu, che kín gương mặt của cô lại, Cố Thiến Thiến nhẹ nhàng thở ra, cũng không dám tháo khăn mặt xuống, vừa rồi nhìn thoáng qua một cái, An Thế Trúc chưa mặc cái gì cả, cô cúi đầu, từ khăn mặt nhìn không gian ở dưới chân, bắt đầu đi về phía cửa.

Chỉ là chưa đi được bao xa, tay đã bị An Thế Trúc nắm tay, An Thế Trúc kéo tay cô đến bên giường của anh: “Em ngồi đây một chút trước đã.”

Cố Thiến Thiến cũng không dám giãy dụa, bây giờ An Thế Trúc hơn phân nửa vẫn là lõa thể, cô chỉ có thể đau thương bị anh ta kéo đến bên giường ngồi xuống. Bên tai có tiếng quần áo ma sát sột soạt, ước chừng là An Thế Trúc đang mặc quần áo, mặt Cố Thiến Thiến nóng rực, lúc này, cô hận không thể chui xuống hố nấp, sao còn dám lên tiếng, thành thật ngồi ở bên giường, trong lòng hỗn loạn.

Cô và An Thế Trúc vốn đã hỏng bét, bây giờ, lại họa vô đơn chí, qua vài phút, An Thế Trúc đi tới chỗ cô, Cố Thiến Thiến không hiểu sao cảm thấy từng bước đi của anh như là đang dẫm nát lòng của cô vậy, ép tới cô sắp không thở nổi.

Anh xốc khăn mặt trên đầu cô lên, ánh sáng và bóng người cùng nhau mạnh mẽ xông vào trong mắt cô, An Thế Trúc cười cười với cô: “Anh cảm thấy hôn lễ kiểu Trung cũng không tệ.”

Một đời ngọt ngào - Bạc Hãn Khinh Y ThấuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ