Quãng đường đi lần này tương đối xa, xe ngựa không nhanh không chậm chạy trên đường.
Sau hơn một tháng cuối cùng cũng đến tiểu trấn ngoài kinh thành.
Mới đầu tháng mười một, nơi này đã bắt đầu có tuyết rơi.
Vinh Khô im lặng ngồi cạnh cửa sổ, nhìn khung cảnh tuyết rơi trắng xóa bên ngoài đến thất thần. Mấy ngày trước bọn họ đã đổi sang chiếc xe ngựa đặc biệt hoa lệ này, song sa không biết là dùng vật liệu gì làm ra mà nhẹ mỏng lại trong suốt hơn cả cánh ve.
Xe ngựa chạy rất từ tốn, càng đến gần kinh thành, tốc độ càng chậm lại.
Một hồi lâu sau, Vinh Khô thu hồi tầm mắt, tiếp tục cúi đầu, lật thư quyển trên tay sang một trang khác. Có hơn hai tháng ngồi trên xe ngựa, hầu hết thời gian hắn đều trầm mặc an phận ngồi đọc thư.
Thư là do Vu đại nhân đưa cho. Không, có lẽ hắn nên gọi nam nhân kia là phụ hoàng, bậc cửu ngũ chí tôn của Đại Hoa Quốc- Thân Hoa Ngự.
Thư hắn cầm trên tay này đề là quốc sách. Vinh Khô nhìn nội dung bên trong, thuyết đủ loại lý luận, nhưng thực sự trong lòng hắn có chút lơ đễnh. Tuy bảo bản thân không có chí lớn, nhưng thứ này là do Hoàng đế ban cho, tất nhiên hắn không thể cự tuyệt. Huống hồ chỉ nhìn thôi thì có hại gì, dù sao hắn cũng đâu thể nào thoát khỏi thân phận hoàng tử.
Dù tương lai biến hóa vô thường ra sao, hắn cũng không mong quyền thế danh lợi gì. Chỉ thầm mong bình yên mà sống hết một đời này. Đương nhiên, thân phận của hắn ắt sẽ mang đến hào quang lẫn nguy hiểm, hắn vĩnh viễn không thể trốn khỏi nó. Nếu đã vậy thì cứ tiếp nhận đi, có sao đâu.
Ngón tay khẽ vuốt lên trang sách, Vinh Khô nhẹ cong môi... Nào là ý trời, nào là đạo quân thần. Thầm nghĩ, sách này xem cũng có vài chỗ thú vị.
Quân quân thần thần, bên trong tự có đạo lý nan giải của nó.
Có lẽ, ít ngày nữa hắn sẽ đối mặt với đủ loại tình huống giống như trong sách đã nói đến. Một hoàng tử sắp tròn mười hai tuổi, bỗng nhiên khởi tử hồi sinh, lại còn quay về hoàng cung...
E là sẽ gây cho triều đình trên dưới một phen nổi sóng gió lao đao.
● ● ●
Trong xe ngựa cực kỳ im lặng.
Hoàng đế vẫn đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe được thanh âm gió lớn gào thét của trời đất bên ngoài, ngẫu nhiên có đôi lúc xen lẫn thanh âm của động tác lật giấy phát ra từ phía đối diện.
Y mở mắt, nhìn về phía hài tử đang chuyên chú đọc thư.
Mỗi lời nói cử chỉ của thiếu niên này, thậm chí cả tư thế ngồi, đều là có chừng có mực. Gương mặt hắn đang ở độ trưởng thành, khác biệt xa so với nét anh tuấn của Hoàng đế, cũng không giống với vẻ xinh đẹp mỹ lệ của mẫu phi hắn... là nét thanh lệ phảng phất vẻ thản nhiên, lộ ra vẻ thanh tú sắc sảo.
Bất luận làm việc gì, khóe miệng thiếu niên đều hơi gợn lên, nhìn bộ dáng như lúc nào cũng mỉm cười.
Hoàng đế có chút bần thần... mỗi khi nhìn hài tử này, trong lòng luôn sinh ra một loại cảm giác phức tạp không thể xác định được... không phải yêu thích, cũng không phải chán ghét, càng không phải không có cảm giác gì như lúc đầu.
![](https://img.wattpad.com/cover/169457582-288-k922101.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
Vinh Khô Hoa Niên (荣枯华年)
Ficción GeneralTác giả : Nhĩ Duy Hoa (尔维华) Thể loại : xuyên không, phụ tử, nhất công nhất thụ, HE Tình trạng : hoàn Dịch : Quick Trans Biên tập : Bạch Mộc http://tanghoatieukhuc.wordpress.com/ -------------------------------------------------- Đăng bài chủ yếu để...