Phần 24

3K 70 0
                                    

Lễ hội long trọng bên ngoài Vương cung cũng được tiến hành như đã định, khói lửa phát ra thứ ánh sáng chói mắt, những đốm lửa li ti thay nhau bay lên trời cao, Mẫn Mẫn mặc bộ quần áo Quỷ tộc mà Bố Na đưa cho nàng, đứng trong đám người, nàng ngước

Nàng ngước nhìn Tô Đồ đang ngồi trên cao, hắn cũng đang nhìn lên bầu trời xanh thẳm.

Nàng nhìn hắn mà không hề chớp mắt, đã bao lâu rồi nàng chưa nhìn thấy hắn? Nàng cảm thấy mình đau lòng mình đã quá già nuua rồi, phía trên đã hiện đầy nếp nhăn… Tư quân dịch lão (*)… Nàng rất nhớ hắn… Rất nhớ, rất nhớ hắn…

(*) Tư quân dịch lão: “quân” ở đây là người thương, người chồng, “quân” trong “phu quân”, không phải là “quân”- vua như trong “quân vương”. Tư quân dịch lão= nhớ một người thì sẽ rất mau già đi.

Lửa cháy bập bùng khiến bầu trời lúc sáng lúc tối, chiếu sáng lên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, hắn đẹp tựa như những tinh hoa khói lửa ở trên cao, nàng không cách nào với tới, chỉ có thể đứng giữa đám ngưởi để nhìn hắn từ xa, nàng nhỏ bé và hèn mọn như thế.

Nước mắt đã sớm rơi đầy mât, cúi đầu nhìn chuỗi vòng ngọc đang đeo trên cổ tay, nhìn rồi lại nhìn, trong nháy mắt cổ tay có cảm giác ấm áp tựa như là đang được bàn tay của Tô Đồ nhẹ nhàng nắm lấy.

Nàng nhẹ nhàng tháo vòng ngọc xuống, đem nó đặt lên tim. Nàng không thể mang theo cái này rời đi, nàng nhất định phải trả lại cho hắn. Nghĩ vậy, Mẫn Mẫn lặng lẽ rời khỏi đám người.

Tô Đồ ngồi trên đài cao, hoàn toàn không biết Mẫn Mẫn đã từng đứng đưới đài nhìn hắn, trong chốc lát khi ngọn lửa được đốt lên, hắn cúi đầu, vuốt ve từng dường thêu tinh tế trên tấm vải.

Nghe Bố Na nói đây là do Mẫn Mẫn thêu, trên tấm vải là bức tranh thảo nguyên mênh mông vô tận, có hai người cưỡi chung một con ngựa, một nam một nữa, bọn họ đang cười, dáng vẻ vô cùng hạnh phúc…

Mẫn Mẫn… Đây có phải là nguyện vọng trong lòng nàng không? Nàng hy vọng có thể cùng hắn rong ruổi trên thảo nguyên, dưới trời xanh mây trắng, không hề có nước mắt và đau thương, thống khổ và dằn vặt, thế nhưng ngay cả mọt nguyện vọng đơn giản như vậy mà hắn lại không làm được, đề cho nàng thất vọng…

Ngón tay của hắn không nhừng vuốt ve nũ nhân đang ngồi trên lưng ngựa. Mẫn Mẫn… Mẫn Mẫn,,, Ngày mai nàng đã phải đi trở về rồi, trở về đất nước của nàng, nói đó có người thên của nàng, một ngày nào đó, nàng sẽ lãng quên hết tất cả mọi thứ ở nơi đây, bao gồm cả người từng mang đau khổ đến cho nàng, một ngày nào đó, nàng sẽ gặp một người toàn tâm toàn ý với nàng, cùng họ nắm tay làm bạn, sinh con dưỡng cái, đầu bạc răng long…

Nghĩ tới đây, Tô Đồ siết chặt tấm vải. Chỉ cần nghĩ như vậy là hắn cảm thấy trái tim mình như vỡ ra! Nàng sắp rời xa cuộc đời của hắn, rời xa mãi mãi… Mặc cho hắn kêu gào thế nào thì nàng cũng sẽ không quay đầu lại…

Mẫn Mẫn… Mẫn Mẫn… Ta rất nhớ… rất nhớ, rất nhớ nàng! Tô Đồ không ngồi yên được nữa, phút chốc đứng bật dậy.

Hàn Duy đứng bên cạnh, thấy thế bèn hỏi: “Vương thượng không tiếp tục xem nữa sao?”
Tô Đồ lắc đầu: “Không, ta hơi mệt, đi trước đây!”
“Dạ!” Hàn Duy nhìn Tô Đồ

QUỶ VƯƠNGNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ