Chap 10

1.2K 41 35
                                    

Khi sắp xếp xong xuôi đám tang của ông, mấy ngày sau đó dường như là đường cùng.

Số tiền đã tiêu hết để lo ma chay, bây giờ cũng chỉ còn vỏn vẹn đủ để thuê khách sạn 3 - 4 ngày.

Bà phu nhân cũng vì chuyện đường đột này mà ngất lên ngất xuống, cả nhà cũng không còn để ở. Họ phải bám víu nhau đi lang thang ngoài đường. Chân Hàn Đông chưa đi được, tạm thời hắn cũng không còn tâm trạng nào để lấy sức mà đứng gượng dậy.
Chỉ còn Chử Diệp và Mộ Vân Nhi là bình tĩnh, vì nếu phút này mà yếu đuối hết. Sẽ không thể làm nên chuyện gì.

Họ kéo vali, cứ đi mãi mà chẳng biết đi đâu,cũng không biết rằng có kẻ đang theo dõi.
Đầu óc chẳng còn sáng suốt để để mắt xung quanh mình. Dừng chân ở một khách sạn nhỏ, năm con người tạm thuê một phòng hai giường để ngủ.

Khi chắc chắn rằng tất cả đã ngủ say, một mình anh rời khỏi đó. Hi vọng mình kiếm được một công việc tạm thời nào đó, cho dù có làm gì nữa cũng được.

Nhưng trước mắt trời bỗng sầm tối lại, bản thân cảm thấy hư vô, lại hơi khó thở. Như thể có ai đó đã đem mình đi đâu mất một cách thật dễ dàng....

Chử Diệp ngủ đi khi thuốc bắt đầu thấm, hai tên lạ mặt đưa anh đi bằng ô tô. Tiếng xe ồ ồ cứ kêu như thói quen, anh không thể nhận ra được mình đã thức hay chưa, cứ mờ mờ ảo ảo là tiếng nhấn kèn hối thúc của rất nhiều xe.

- Con mẹ nó! Giờ này mà lại kẹt xe, đường lớn cái đéo gì không biết. - Gã hạ kính xe, bực bội ném điếu thuốc ra ngoài - Lạng quạng nó tỉnh thì lại phiền.

- Mày lo gì, chích cho nó thêm liều an thần là im re. Ráng làm xong vụ này, tao với mày hốt thêm vụ lớn rồi chuồn qua nước ngoài sống!

- Mày nghĩ bắt được thằng này, bà hai có cho mình " hưởng " không ? - Gã liếc mắt ra ghế sau, liếm môi

- Tao xin rồi, tha hồ mà ăn. Tao cũng đang muốn biết mùi vị của nhà giàu là như thế nào. Lão Mộ Hàn Đông mà biết con mẹ Mai Anh đứng đầu dây, chắc tức lắm ha. - Thằng này đẩy vai gã một cái, cười cười.

- Thôi đi mày, lo phần của mình được rồi. Bép xép kẻo lại phiền phức với bả.

Gã bẻ lái sang đường khác, bỏ xe trong một bãi giữ ở tầng hầm của một trung tâm thương mại rồi đi mất.
Trùm đại bao bố lên Chử Diệp,để cho tên đằng sau giữ lấy rồi phóng xe đi một mạch vào con hẻm nhỏ khuất ánh đèn thành thị..

Tầng hầm trong một căn nhà nào đó, Mai Anh thích thú chuẩn bị lên kế hoạch cho cuộc chơi sắp tới.

- Đám chó này, sẽ là một phần thú vị - Cô ném mấy miếng thịt bò vào sau song sắt, đàn chó dữ đói khát liền tranh nhau để ăn. Nước bọt chúng rơi lã chã xuống sàn trông rất kinh tởm.

Người được đưa tới ném mạnh xuống đất, cơn đau ê ẩm khiến cho anh tỉnh dậy sau 3 tiếng mê man. Đầu cảm thấy đau nhức dữ dội.
Mai Anh cuối người kéo bao bố ra khỏi người y, luôn miệng nói chào mừng. Nụ cười tươi rói của cô khiến Chử Diệp e sợ mà lùi lại đằng sau, nhưng dù có lùi lại bao nhiêu, anh vẫn không thấy được cánh cửa ra vào.
Nơi đây tách biệt hẳn với thành phố, khoog có bất cứ một tiếng động nào lọt vào được.

[Đam/CaoH] Chầm Chậm Bên Nhau Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ