Chương 50: Hoàn

644 34 8
                                    


Hai ngày sau.

Cậu vui vẻ bước chạy đến ôm lấy hắn. mới xa cách một tuần mà cậu cảm thấy giống như mấy thế kỷ rồi mới gặp lại hắn vậy. Cậu dang hai tay thật rộng nhảy lên người hắn, vừa hôn vừa cọ. Cậu nhớ hắn, nhớ hắn muốn chết luôn rồi.

Nhưng hình như cậu không để ý đến có rất nhiều ánh mắt đang nhìn họ. Hắn liếc mắt những người xung quanh sau đó cúi xuống hôn cậu. Nụ hôn cuồng dã man theo nhung nhớ mấy ngày qua, hắn thật sự nhớ chết bờ môi ngọt ngào này. Môi lưỡi triền miên không dứt đến khi ai kia hết dưỡng khí mới dừng lại.

"Khải...nhớ anh quá." - Cậu vùi mặt thật sâu vào lòng hắn, hốc mắt đỏ ửng nước mắt chỉ tí nữa là trào ra, cậu phát hiện cậu quá nhớ người con trai trước mắt này. Vốn lúc trước bọn họ ở cạnh nhau cậu luôn ngượng ngùng sợ hắn đụng chạm, nhưng hiện tại cậu thật muốn ôm lấy hắn, hôn hắn, hôn đến khi hết nhớ mới thôi.

"Cũng đâu phải chỉ có hai người, ý tứ một chút không được sao?" - Lưu Chí Hoành bước đến khinh bỉ mở miệng. Tuy nói như vậy nhưng anh thật sự rất nhớ hai người này, bọn họ sang nước ngoài lâu như vậy lại không gọi về người vô cảm cũng thấy nhớ nói chi anh.

Vương Nguyên nước mắt lưng tròng bước đến ôm lấy cậu, nhưng tay còn chưa kịp chạm đã bị kéo ngược lại.
"Ai cho ôm hả?" - Chí Hoành đen mặt nhìn Vương Nguyên, cậu là của hắn làm sao cho ôm người khác được. Tuấn Khải không khác Chí Hoành sát khí trừng Vương Nguyên, bảo bối của hắn, hắn không cho người khác ôm.

"Nguyên tớ nhớ cậu quá, lại đây tớ ôm nào." - Cậu tuột từ trên người hắn xuống bước đến chỗ Nguyên. Thật lâu không gặp Vương Nguyên thay đổi không ít, đẹp trai lên nhiều nha.

"Tớ cũng nhớ cậu nga, Thiên Tỉ." - Vương Nguyên chạy đến ôm lấy cậu bỏ mặt hai con người mặt đen như đít nồi đang đứng nhìn.

Phân cách.

Sau khi tạm biệt Nguyên với Hoành cậu cùng hắn đi đến nhà cậu. Vừa gặp cha mẹ cậu liền khóc nất chạy đến ôm lấy họ, bao lâu nhiêu không gặp cha mẹ cậu già đi không ít. "Bảo bối con trở về rồi." - Mẹ Dịch cũng không cầm được nước mắt ôm thật chặt cậu.

"Cha, người khỏe chứ?" - Tuấn Khải bước đến lễ phép chào hỏi cha cậu, cha Dịch nghe được ý tứ của hắn liền vui vẻ gật đầu. "Khỏe...cha khỏe." - Kết thúc màn chào hỏi đẫm nước mắt, cậu kéo tất cả vào nhà hàn huyên trò chuyện.

Mẹ hắn vẫn chưa bình ổn lại tâm trạng nên hắn cũng không về nhà, buổi tối qua đêm ở nhà cậu. Dùng xong xuôi bữa tối cậu buồn ngủ đến mức mắt không mở lên được đành cáo lui lên phòng ngủ trước. Hắn không theo cậu ở lại cùng cha mẹ cậu trò chuyện.

Phân cách

Sáng hôm sau khi cậu tỉnh dậy thì hắn đã đi mất rồi. Mẹ cậu nói hắn có việc quan trọng cần ra ngoài, đi rất sớm nên không gọi cậu dậy. Cùng cả nhà ăn sáng xong cậu liền có chút buồn chán, muốn đi ra ngoài thì bị mẹ Dịch ngăn lại. Trong đầu tất nhiên rất thắc mắc nhưng chưa đến ba mươi phút liền bị gió thổi bay.

"Thiên Tỉ...ra ngoài với ta đừng có mãi dán mắt vào TV." - Cậu đang ăn bánh thì bị mẹ Dịch hét lớn làm giật mình, miếng bánh trên tay rơi xuống giường. "Con không muốn ra ngoài."
- Cậu đáp lời xong sau đó vui vẻ nằm xuống giường tiếp tục xem phim, loại phim ngôn tình cẩu huyết này thật sự rất hút người nha, đặc biệt là cậu.

[Khải-Thiên] Này, Cậu Còn Không Mau Đăng ChươngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ