Chương 7: Một thỏa thuận

1.1K 212 56
                                    

Sau khi Thỏ Tháng Ba nói Hoseok có thể tìm Sâu Bướm và thoả thuận, Mũ Điên quyết định phải làm cho Hoseok nhìn tươm tất một chút. Bởi vì bây giờ cậu vẫn đang mặc bộ quần áo bệnh nhân - nó làm cậu nhìn khá chán. Mũ Điên thích những ai thật bảnh, và hắn sẽ biến Hoseok trở thành một người thật bảnh ngay bây giờ đây.

"Tôi nghĩ chúng ta không thể giúp được gì nhiều..." Mũ Điên lượn vòng quanh chỗ Hoseok ngồi, dí sát mũi vào người cậu, "Vì không có quần áo ở đây. Nhưng chúng ta có mũ. Một cái mũ sẽ khiến cậu nhìn đáng yêu hơn."

Thỏ Trắng đang cho Thỏ Tháng Ba xem cái đồng hồ quả quýt của mình. Chúng ngồi một góc bàn, hoàn toàn rút chân khỏi cuộc trò chuyện giữa Mũ Điên và Hoseok. Chuột Sóc thì vẫn đang ngủ trong cái ấm của riêng nó.

Mũ Điên lôi từ dưới gầm bàn lên một cái rương to. Hắn chẳng thèm dọn trước, mà cứ thế vứt nó lên bàn trà. Tiếng tách chén loảng xoảng lại vang lên một lần nữa. Nhưng Mũ Điên chẳng quan tâm. Hắn lấy từ trong rương ra thước dây và nhanh chóng quấn quanh đầu Hoseok.

"Xem nào, một con số đẹp. Cái đầu hoàn hảo cho cái mũ hoàn hảo." Mũ Điên nói và cười vẻ thỏa mãn. Hắn không đợi Hoseok trả lời mà tất bật quay trở lại cái rương của mình, lấy ra kim băng, vải, kéo, phấn vẽ... Cứ động tới ngành nghề của mình, là Mũ Điên lại trở nên hưng phấn như thế đấy. Những ngón tay của gã linh hoạt cắt cắt may may với tốc độ nhanh đến không tưởng. Hoseok tròn mắt mà nhìn. Cậu như đang được chứng kiến một màn ảo thuật.

Khi Mũ Điên dừng lại, trên tay gã đã là một cái mũ nồi thật đẹp. Mũ Điên mau mắn đội lên đầu Hoseok, xoa xoa hai tay vào nhau. Hắn vô cùng hài lòng.

"Hoàn hảo." Mũ Điên nói. "Mũ nồi, cho những đứa trẻ và những họa sĩ giỏi. Tính ứng dụng cao và không quá trang trọng." Nghe như Mũ Điên đang quảng cáo cho sản phẩm của mình. Hoseok nghĩ. Chất vải dạ ôm lấy đầu khiến cậu cảm thấy ấm áp hơn nhiều.

"Chúng ta đi chứ?" Hoseok hỏi. Thỏ Trắng nhảy khỏi ghế, "Chỉ có tôi và cậu thôi. Tiệc trà của Thỏ Tháng Ba vẫn chưa kết thúc. Nếu như tất cả cùng đi thì thật là không phải phép."

Hoseok nghĩ lí do này khá hợp lí.

"Và Sâu Bướm không thích đông người." Mũ Điên tiếp lời. "Các cậu mau đi đi kẻo muộn. Đi đi, đi mau đi."

Thật kì lạ là trong một khoảnh khắc, Hoseok đã nghĩ rằng Mũ Điên đang rất nóng ruột và muốn cậu rời đi ngay lập tức. Nhưng suy nghĩ đó chỉ thoáng qua rồi tan biến. Hoseok giơ cánh tay lên vẫy chào, "Tạm biệt mọi người. Hẹn gặp lại!"

Mũ Điên bỏ mũ ra và Thỏ Tháng Ba vẫy vẫy đôi tai, "Tạm biệt, Hoseok."

Chuột Sóc không tham gia, vì nó còn đang bận ngủ trong ấm trà. Cái bong bóng thổi ra từ vòi ấm phát ra những tiếng ri ri sầu thảm.

Cái bong bóng vỡ toác, khi Hoseok vừa khuất dạng sau rặng cây đằng xa.


...


Fankenstein khá chắc là Absolem đã tức điên trong mấy ngày này, khi mà anh gần như đóng đô tại phòng bệnh của Hoseok. Bình thường, Absolem và Frankenstein sẽ chia nhau ra - Absolem lấy ngày chẵn và anh lấy ngày lẻ. Nhưng dạo này thì không, vì Arthur đã quyết định rằng Frank cần phải làm cho Hoseok trở nên khỏe hơn. Frankenstein hiểu rằng "khỏe hơn" mà Arthur muốn, là Hoseok có khẩu vị để ăn nhiều hơn, và tốt nhất là béo ra chút đỉnh.

yoonseok | wonderlandNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ