"Hoseok, nếu như có gì khiến em khó hiểu, em có thể thử đặt chúng vào một hệ quy chiếu."
"Hệ quy chiếu ạ? Như thế nào cơ, James?"
"Ví dụ như khi làm toán, thay vì cộng các con số khó nhằn với nhau, em có thể làm cho chúng trở nên sinh động hơn. Như là anh có hai cái kẹo và anh cho em một cái, thì anh còn mấy cái kẹo? Dạng vậy đó."
"Nó hiệu quả không ạ?"
"Với anh thì có. Luôn luôn, Hoseok ạ."
"Nhưng hệ quy chiếu là hai cái que xếp thành một hệ tọa độ cơ mà, James?"
"Đây là bí mật của hai chúng ta thôi nhé." James thần bí ghé sát mặt vào Hoseok, mỉm cười. "Đấy là 'hệ quy chiếu' theo cách gọi của anh, không phải của thầy giáo đâu."
Hoseok thích thú vỗ tay. "Hay quá, James."
...
Luôn có một đôi mắt.
Hoseok đã nhận thấy điều đó. Kể từ khi cậu còn là một đứa trẻ.
Luôn có một đôi mắt bám theo cậu. Đặc biệt, cảm giác bị giám thị đó trở nên mãnh liệt hơn khi cậu ngồi nói chuyện với James. Luôn luôn như thế.
"James, hôm nay anh nói sẽ cho em xem cái gì cơ?"
"Một thứ rất hay, Hoseok ạ." James mỉm cười. "Có liên quan đến 'Wonderland' đấy. Từ lúc đọc xong cuốn sách đó của Arthur, em vẫn luôn muốn đến Wonderland còn gì."
"Wonderland".
...
Hoseok choàng tỉnh.
Cậu giữ nguyên tư thế nằm thẳng. Mắt hướng lên trần nhà. Mồ hôi khiến tóc trở nên ẩm ướt. Chúng bết vào trán cậu. Đồng hồ treo tường kêu từng nhịp tích tắc, tích tắc đều đặn.
Giống y như tiếng đồng hồ quả quýt của Thỏ Trắng.
Trời vẫn chưa sáng. Hoseok đưa tay bật đèn ngủ. Bộ chăn gối in hình hoạt họa nói cho Hoseok biết, cậu đã trở về "phòng chăm sóc đặc biệt số một". Cậu ngồi dậy, xoa xoa thái dương. Đã rất lâu rồi cậu không mơ về thời thơ ấu. Hoặc là, rất lâu rồi, cậu không mơ thấy những ngày yên bình đó. Từ khi vào Cricket. Hay không, rất lâu về trước đó nữa. Cậu luôn gặp ác mộng. Ác mộng lặp đi lặp lại.
Đó là ban đêm. Hoseok rất dễ bị tỉnh giấc, vì thế cậu đã nhận ra ngay khi có người trèo lên giường mình. Hoseok không nhớ rõ lắm, nhưng cậu chắc rằng bản thân khi ấy đã rất hoảng hốt. Khi mà cậu không thể bật đèn, và người kia bịt miệng cậu bằng bàn tay to lớn của hắn ta. Hắn hôn lên người cậu và cởi tuột quần Hoseok ra, ép hai bắp đùi cậu cọ xát với thứ nóng rực cương cứng của hắn. Hoseok run lắm, nhưng cậu không dám lên tiếng. Có lẽ kẻ kia biết cậu đã thức. Hoặc cũng có thể hắn nghĩ rằng, cậu vẫn đang chìm sâu vào giấc ngủ.
Từ cái đêm kinh hoàng ấy, bóng tối trở thành nỗi ám ảnh của Hoseok. Bởi vì đó không phải là lần cuối cùng. Người đàn ông kia vẫn đến. Trong rất nhiều đêm nữa.
BẠN ĐANG ĐỌC
yoonseok | wonderland
Fanfiction"Ai là Mũ Điên?" Dựa trên tác phẩm "Alice in Wonderland". ⚠️ Có yếu tố lạm dụng trẻ vị thành niên. Có thể gây khó chịu. Cân nhắc trước khi đọc.