Bệnh viện Cricket vẫn giữ cách thức chữa bệnh của lũ mọi rợ - Frankenstein từng phàn nàn với Arthur như vậy. Anh ta tỏ ra khá khó chịu với những cái ghế điện(*) và dụng cụ tra tấn mà bác sĩ Absolem hay gọi với cái tên mĩ miều "món đồ chơi tốt để dạy lũ trẻ hư". Frankenstein đã khẩn cấp chuyển chúng xuống một căn phòng ở tầng một, nơi cách xa văn phòng của anh ta nhất có thể - "miễn là chúng khuất mắt tôi". Frankenstein nói như vậy. Nhưng Arthur thừa biết, những thứ này không hẳn là vô dụng với Frankenstein. Vì anh ta vẫn sử dụng nó. Frankenstein chỉ đang cố tiêm nhiễm vào đầu mọi người rằng những thứ đó là của một mình Absolem, ông ta là một người có khuynh hướng bạo lực hay gì đó đại loại.
Arthur Min bày tỏ thái độ trung lập, không can dự vào "cuộc ăn thua vớ vẩn" của hai vị bác sĩ có sức ảnh hưởng nhất Cricket này.
Gã bịt miệng Hoseok bằng một miếng băng dính và trói hai tay cậu bằng dây thừng nhỏ - thứ này luôn có mặt trong phòng Hoseok, ở ngăn kéo cuối cùng của tủ mô hình. Với tư thế đó, Hoseok không thể kêu cứu hay chạy trốn. Và cậu tuyệt vọng nhận ra, dù mình không bị trói thì cũng không thể thoát khỏi đây. Bất cứ một bác sĩ hay y tá nào trong Cricket đều đủ sức siết chết cậu ngay lập tức nếu cần - Frankenstein đã tuyển chọn không chỉ những người có tinh thần thép, mà cả những người sở hữu sức khỏe không có gì để phàn nàn. Chính vì thế, Cricket là một trong những bệnh viện tâm thần đáng ghi nhận trong khoản an ninh. Chưa từng có bệnh nhân nào trốn ra thành công.
Ngay khi nhìn thấy cái ghế điện với đống dây rợ như một con quái vật đằng kia, Hoseok biết cái gì sẽ đến. Cậu ra sức lắc đầu, miệng "ưm ưm" những tiếng vô nghĩa. Nhưng sự phản kháng yếu ớt của Hoseok không thể ngăn được hành động của Arthur Min. Gã đang ôm ngang người Hoseok, và vì thế, rất dễ dàng để cúi xuống và thả những lời tán tỉnh. Gã cho là như thế. Arthur dí sát mũi vào mái tóc rối của Hoseok, hít sâu như muốn lấp đầy buồng phổi bằng mùi hương của cậu. Người gã hơi run rẩy. Điều này chỉ xảy ra khi quý ngài Arthur Min hưng phấn quá mức, và chính xác thì đó là lúc này đây. Arthur nói, "Hoseok, nếu như em không ngoan, thì sẽ phải ngồi ghế đấy."
Hoseok biết. Ồ, tất nhiên là cậu biết chứ. Cậu đã từng trải qua rồi mà. Khi những cái ống cắm kinh tởm kia được cắm vào đầu cậu, và hai tay hai chân đều bị trói chặt. Dòng điện chạy qua chúng truyền thẳng vào não bộ khiến Hoseok tưởng như hộp sọ của mình bị khoét rỗng một lỗ và phần não thì đã bị nướng chín. Các cơ của cậu bị tê liệt. Hoseok thở hổn hển sau mỗi lần dòng điện bị ngắt. Bảng điều khiển cứ sáng rồi lại tối. Quá trình đó lặp đi lặp lại . Điều khủng khiếp là cậu hoàn toàn tỉnh táo và phải chịu đựng cảm giác đau đớn đó, cho đến khi bác sĩ Absolem nói rằng trông cậu không ổn lắm. Và thế là Arthur cho hình phạt dừng lại.
Arthur có thể nhìn thấy nỗi sợ hãi đang bao trùm Hoseok bé nhỏ. Và với tư cách là một người thân thiết với Hoseok, gã nghĩ mình nên nói gì đó để trấn an cậu, "Ồ Hoseok, đừng lo đừng lo, tôi sẽ ngồi với em nhé? Như thế Hoseok sẽ không sợ nữa."
Arthur để Hoseok ngồi lên đùi mình. Điều này thật điên rồ. Bọn họ đang ngồi trên một cái ghế điện - bản thân nó chính là biểu tượng của tử thần. Nhưng động tác của Arthur lại bình tĩnh đến khó hiểu. Gã nhận ra Hoseok đang khóc và người cậu run lên từng chặp. Arthur bóp cằm Hoseok, buộc cậu phải mặt về phía mình, sau đó liếm đi vệt nước mặn chát trên gò má cậu.
![](https://img.wattpad.com/cover/173175081-288-k416483.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
yoonseok | wonderland
Fanfic"Ai là Mũ Điên?" Dựa trên tác phẩm "Alice in Wonderland". ⚠️ Có yếu tố lạm dụng trẻ vị thành niên. Có thể gây khó chịu. Cân nhắc trước khi đọc.