"Đi thôi nào, Hope." Yoongi bước lên phía trước rồi gật đầu đảm bảo "Có anh bảo vệ em."Hope sợ bóng tối, dẫu thiên thần hộ mệnh chẳng sợ điều gì, luôn sẵn sàng hy sinh vô điều kiện vì chủ nhân. Nhưng năm xưa Hope bị đám trẻ cùng làng nhốt vào trong một căn nhà hoang đến tận tối mịt, chặn đứng cửa bằng một cây gỗ lớn, chỉ vì màu tóc hồng kì lạ của mình, còn Yoongi đi học về trễ nên đã là người biết chuyện sau cùng. Thiên thần luôn dũng cảm là vậy, mạnh mẽ là thế, nhưng trong lòng Yoongi vẫn luôn đau đáu với những hối hận xưa cũ, sau này, một mực phải bảo vệ em tuyệt đối. Yoongi cho rằng, nếu Hope không được hạnh phúc, thì ngay cả ông trời cũng đáng bị trừng phạt.
Đường hầm tối om dẫn đến hẻm Bẫy Rồng. Không khí ở đây sực nức mùi loạn lạc. Trái với không gian đẹp đẽ ngoài kia, vùng này chỉ toàn đói khổ và chiến tranh, một nơi tinh luyện chiến binh. Tiếng rồng gầm thét ở khắp mọi ngõ ngách, đường phố trải đầy lá khô, lại thêm vài đống gạch đổ nát, vết tro đen kịt trên tường, từng chi tiết một đều là vết tích của những trận săn rồng đẫm máu.
Vài tiếng động chói tai cách đó không xa đã thu hút cả ba người nhanh chóng chạy theo hướng phát ra nó. Trong lúc hối hả, Yoongi nhận thấy có luồng hơi nóng bức vừa phả xuống từ một thứ gì đó trên đỉnh đầu. Theo quán tính, anh ngước lên để quan sát phòng vệ, liền bắt gặp một khuôn hàm to lớn gào lên thống khổ. Sâu bên trong những chiếc răng màu ngà bén nhọn chợt xuất hiện đốm sáng như ngọn lửa. Đôi mắt vàng hổ phách của nó long lên xồng xộc, rồi móng vuốt giận dữ của con rồng vun vút lao đến tóm lấy Yoongi. Vừa lúc ấy, con vật to lớn gào lên một tiếng vì bị đánh thô bạo vào cổ bởi một sợi xích vàng nặng trịch. Nó quay ngoắc lại phía vừa bị tấn công. Một dáng người khỏe khoắn đứng trên thành tường đang bốc cháy, cất giọng ra lệnh.
"Đến đây nào!"
Lần đầu tiền trong cuộc đời Yoongi được chiêm ngưỡng cảnh tượng bắt rồng đầy khốc liệt đến như thể. Mọi thứ trước mắt hiện ra rõ ràng và chân thật mà chẳng có bất kì hiệu ứng kĩ xảo nào có thể so bì được.
Jungkook giờ đây chẳng còn khoác trên mình tấm áo choàng cà rốt ngộ nghĩnh kia nữa, thay vào đó là một thanh niên tuấn tú mang trên người loại áo giáp sáng lóa uy quyền, tay vung lên lưỡi kiếm có lửa vụt lên dọc theo từng tinh thể kim loại. Âm thanh sắc bén quất vào trong không khí. Cậu bé mang một đôi giày bay có cánh, nâng cử động linh hoạt hơn trong không trung. Phía bên kia Jimin đã không còn mắc kẹt trong hình dáng mỏng manh với những đóa hoa thủy tiên xinh đẹp, chàng trai trước mắt kia đang phô ra những cơ bắp khỏe mạnh, cánh tay rắn chắc giật mạnh sợi xích bằng vàng trói buột con rồng hung tợn đang rít lên từng âm thanh đau đớn. Nhưng nó vẫn chưa chịu bị khuất phục, vẫn tiếp tục thét ra lửa nhằm vào Jungkook. Có vẻ cậu chàng rất thành thục trong việc này, ngọn lửa cháy bỏng kia liếm phải tấm khiên bằng vàng của Jungkook, trông nó đã méo mó đi đôi chút rồi lại tiếp tục đỡ thêm cú đánh thô bạo từ chiếc đuôi như chiếc chùy khổng lồ từ con vật hung tợn kia. Jimin bật người nhảy lên cao hơn, vụt bay sang phía phải theo chiều kim đồng hồ để trói thêm một vòng khống chế hai chi trước với những móng vuốt sắc nhọn hăm he vồ lấy Jungkook.
YOU ARE READING
MIDNIGHT SUN
FanfictionThe fact that you're no longer here will always cause me pain but you're forever in my heart until we meet again. (Dẫu cho em chẳng còn ở bên cạnh, khiến anh đau đớn tột cùng Nhưng em sẽ luôn tồn tại vĩnh cửu nơi này, đến khi hai ta có thể gặp lại...