🍭3

394 38 0
                                    

Lần Seong Woo gặp lại khuôn mặt cùng tiếng càu nhàu đầy phiền nhiễu của Jihoon là đã ba ngày sau, lúc anh gần như bị sự chán chường kéo xuống vực thẳm.

Bình thường Seong Woo thấy có người đi qua là như vớ được vàng, nói lấy nói để,thực ra các y tá ở đây rất thân thiện và không phải bệnh nhân nào cũng gào thét hay nổi điên suốt cả ngày~~~

Nhưng hôm nay sự có mặt của Jihoon khiến anh trở nên bực bội. Từ lần đầu gặp mặt đã không ưa gì rồi, vậy mà anh phải chịu đựng vị bác sĩ lắm lời kia thêm một thời gian nữa.

"Anh Ong, sắc mặt anh không được tốt."

Jihoon thận trọng nói, quan sát từng cử động của người đang ngồi trên giường bệnh.

Tất nhiên là không tốt, vì người đến thăm là cậu.

Câu nói này Seong Woo chỉ có thể giữ trong lòng, vì dù đầu óc anh không bình thường nhưng không phải không biết suy nghĩ.

Đối với những người tài cao học rộng như vị bác sĩ kia tốt nhất là nên tôn trọng, nói chuyện phải lịch sự một chút, trừ những lúc người kia cố tình chọc điên anh.

Seong Woo liếc mắt sang Jihoon để dò xét biểu cảm, lại thấy vẻ mặt không để tâm mấy tới thái độ vừa rồi của anh, bèn đánh mặt sang hướng khác.

"Thành thật xin lỗi chuyện lần trước. Em biết là đã chạm phải một chuyện tế nhị, cho nên từ nay sẽ không đề cập đến vấn đề đó nữa."

Giọng Jihoon e dè vang lên xua đi sự tĩnh lặng và ngượng ngập. Đáp lại từ Seong Woo chỉ là cái gật đầu, rồi không thèm để ý đến cậu nữa.

Này có được coi là lời xin lỗi được chấp nhận không?

"Ừm..Với lại, về bệnh tình thì chắc anh cũng hiểu rõ được phần nào. Chứng trầm cảm của anh hiện tại tuy không quá nặng nhưng tính khí vẫn sẽ trở nên thất thường, không kiềm chế được sẽ thường hay mất bình tĩnh."

"..."

"Xét theo thể trạng và tính tình của anh, em có vài phương pháp giúp anh giải tỏa những căng thẳng trong đầu."

Nói đoạn, Jihoon lôi từ trong túi xách ra những dụng cụ mỹ thuật như giấy, bút chì màu, màu nước, bút lông... tất cả đều được đặt lên chiếc bàn ăn tiện dụng gắn ở giường bệnh.

"Gì đây?"

Lời đầu tiên Seong Woo thốt ra trong ngày là một anh hỏi cụt ngủn, chất chứa phần lớn sự tò mò.

"Trong hồ sơ nói anh rất thích vẽ tranh nên em đã đem đến những thứ cần thiết đến. Dù gì anh cũng không nói chuyện nhiều, em nghĩ đây là cách tốt nhất để chúng ta trò chuyện và trao đổi."

Seong Woo nghe xong thì khẽ gật, biểu cảm như thể không quan tâm nhưng thật ra mắt đã dán chặt lên bộ màu nước đắt tiền.

Vẻ mặt đó tất nhiên không thể qua nổi con ngươi nâu sẫm xinh đẹp hay quan sát của Jihoon. Khuôn mặt cậu tạo ra một loại biểu cảm thích thú, hai khóe môi không biết từ khi nào đã hơi nhếch lên, trong lòng lại trở nên phấn khởi.

Seong Woo có hơi cảm động khi thấy những vật phẩm đắt tiền được bày ra trước mặt mình. Dù gì lúc còn ở trường anh có tham gia câu lạc bộ mỹ thuật, những vật dụng cần thiết cũng như chất lượng và giá cả được anh đặc biệt quan tâm.

Đã vậy Jihoon là người đầu tiên tặng anh những thứ như vậy, khiến anh không khỏi biết ơn.

"Hôm nay chỉ có như vậy thôi. Ngày mai em lại đến."

Vừa mới có cảm tình với người ta một chút mà đã bỏ đi, Seong Woo hụt hẫng nhìn theo bóng lưng vị bác sĩ bước ra khỏi phòng.

Thở dài một tiếng, anh bắt tay vào vẽ bức tranh đầu tiên của mình.

Cảm giác trống rỗng khi không được cầm men =_=

🍯 OngWink 🌭 ABO 🍼 By Your SideNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ