🍭11

295 33 0
                                    

Lúc ghé thăm vào ngày đầu năm, Jihoon có nói từ nay sẽ bận rộn học tập để lấy bằng thạc sĩ, và Seong Woo còn nhớ rõ mình mắng bé con lo lắng thái quá khi sợ anh cô đơn, nhưng chính anh cũng không ngờ mình lại cảm thấy trống rỗng nhiều như vậy.

Dù Jihoon có nói là mỗi chủ nhật sẽ đến thăm anh nhưng như vậy cũng quá sức chịu đựng với Seong Woo. Anh đã nghĩ mình sẽ quen với sự cô đơn này vì dù gì trước giờ anh vẫn sống như vậy, nhưng chuyện này thành ra quá khó khăn đi.

Mấy cô y tá mà anh quen biết có nói Jihoon còn không đến văn phòng ở bệnh viện, nên Seong Woo cũng không thể đánh liều mà chạy qua chỗ cậu được. Anh cũng càng không thể trốn ra ngoài mà đến phòng khám của cậu được.

Thứ nhất, anh không có tiền để đi taxi.

Thứ hai, dù có đi bộ anh cũng đã quên mất đường xá khu này nhiều phần, lại không biết chỗ Jihoon nằm ở đâu.

Mới có một ngày, không nên bận tâm nhiều quá. Seong Woo đã tự nhủ mình như vậy, nhưng một giây sau đã nằm ườn trên giường tỏ ra nhàm chán.

Ngày hôm sau Seong Woo nghe lời Jihoon lấy máy game cầm tay ra chơi lúc chản nản, nên anh bèn chơi game nguyên ngày.

Nhưng con người cũng có giới hạn thì máy móc cũng vậy, rất nhanh sau đó chiếc máy game hết pin, mà Seong Woo lẫn Jihoon thì không phải kiểu người lo xa, nên cuối cùng vẫn không có pin dự trữ để thay. Ngay cả laptop, người giữ cục sạc là Jihoon chứ không phải anh. Seong Woo dành phần thời gian rảnh rỗi ngày hôm đó để đọc sách.

Đến ngày thứ năm không được gặp Jihoon, Seong Woo chính thức trở nên phát điên. Máy game không chơi được đã đành, laptop không có cục sạc, sách cũng đã đọc hết, còn đọc đi đọc lại bao nhiêu lần.

Anh cũng không thể vẽ hoặc ghi nhật kí suốt, càng không thể ngồi học cho hết ngày, vậy nên những nỗ lực của anh để tránh việc trở nên chán nản trở về con số không.

Biết bao nhiêu lần Seong Woo đã phải tự đấu tranh với chính mình để gọi cho Jihoon, nhưng nỗi sợ làm phiền lúc cậu đang bận lại ngăn anh làm việc đó. Dù anh có nói chuyện với cậu qua điện thoại hằng đêm, anh vẫn muốn nói chuyện với cậu thêm nhiều lần nữa.

Seong Woo không rõ là chính mình đang trở nên kì lạ, hay Park Jihoon khiến anh trở nên kì lạ. Có thể là cả hai, nhưng có lẽ Seong Woo cũng không màng đến việc mình trở nên kì lạ như thế nào.

Ngày cuối cùng trong tuần, Jihoon không đến. Seong Woo lúc này mới chịu thừa nhận mình đang nhớ cậu đến chết.

"Sợ gì đằng ấy nhỉ" câu nói chỉ có bọn thi đại học mới hiểu :))))

🍯 OngWink 🌭 ABO 🍼 By Your SideNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ