***3 ngày sau, tại quán của Xử Nữ***
“ Cự giải, chị ăn chút gì đi. Ba ngày nay chị không ăn gì rồi.” Song Ngư đưa thức ăn tới bên Cự Giải nhưng cô lấy tay đẩy ra vô tình làm cái chén thức ăn rớt xuống nền đất “ choang” một tiếng.
“ Đại tỷ à, chị ăn chút gì đi mà.” Bạch Dương lo lắng năn nỉ
“ Chưa kiếm được nó sao chị có thể ăn nổi chứ?” Cự Giải ánh mắt vô hồn mà trả lời.
“ Nhưng mày không ăn thì làm sao có sức để kiếm được nó đây?” Xử Nữ tức giận lớn tiếng nói
“ Để tôi.” Thiên Yết vừa bước vào cửa nói
Tất cả mọi người nghe xong liền nhường cho Thiên Yết vào trong tất cả đều đứng bên ngoài. Thiên Yết khóa cửa bước đến bên Cự Giải đút cơm cho Cự Giải nhưng cô nàng vẫn vậy ngồi yên không hề có phản ứng Thiên Yết tức giận lập tức bốp miệng Cự Giải đút cơm vào.
“ Bốp” một tiếng bạt tay vang lên, 5 dấu tay in đỏ trên mặt Thiên Yết.
“ Cậu Làm cái gì vậy? tôi nói tôi không ăn mà. Cậu phiền quá, đi ra ngoài cho tôi.” Cự Giải phun hết cơm ra ngoài hét lớn
“ Tôi hỏi cô làm gì mới đúng. Cô cứ như vậy không ăn không uống sao cô có sức mà tìm kiếm Thiên Bình hả? Lỡ như đến lúc đó cô ấy có chuyện gì ai báo thù cho cô ấy đây chưa báo được thù thì cô cũng gục theo cô ấy luôn rồi.” Thiên Yết nói từng lời lọt vào tai Cự Giải.
“ cậu vừa nói cái gì? Ai cho cậu nói gỡ vậy hả? nó sẽ không có chuyện gì cậu nghe rõ chưa? Rõ chưa hả?” Cự Giải tức giận lập tức nắm lấy cổ áo Thiên Yết kéo mạnh hết sức khiến Thiên Yết kinh ngạc có hơi hoảng sợ nhưng lấy lại vẻ bình tĩnh rất nhanh
“ Cô ấy sẽ không có chuyện gì nếu cô chịu nghe lời tôi ăn hết chén cơm đó đi. Nếu cô ấy biết được người chị của mình vì mình mà không ăn uống gì sẽ áy náy tự trách mình lúc đó cô sẽ như thế nào?” Thiên Yết lấy tay gỡ từng nói tay Cự Giải ra khỏi cổ áo và nói. Cự Giải ngẫn ra vài giây sau đó bất giác ngồi xuống và bưng chén cơm ăn, vừa ăn được một muỗn cơm cánh cửa bật mở. Cự Giải cứ vậy tiếp tục ăn chẳng thèm nhìn lấy người vừa mở cửa, tiếng nói tức giận vang lên.
“ Anh Thiên Yết, thì ra anh tránh em đi gặp cô sao?” Bảo Bình tức giận nhìn Thiên Yết trách móc.
“ Anh,…anh…anh không có.” Thiên Yết bối rối.
“ Anh thật quá đáng, cô ta có bị gì như lời anh nói đâu chứ. Cô ta vẫn ăn một cách ngon lành có dáng vẻ gì như người vô hồn đâu chứ. Không chừng em gái cô ta cũng ghét cô ta mà bỏ đi đâu đó vài ngày rồi sẽ quay về đâu cần anh đến đây chăm sóc hầu hạ cô ta.” Bảo Bình lớn tiếng làm cho những người bên ngoài và Thiên Yết ngạc nhiên.
“ Bốp” một cái bạt tai tiếp theo in trên mặt Bảo Bình. Bảo Bình ôm má ánh mắt cố gơm gớm cho nước mắt tuôn ra.
“ Cự Giải, em làm cái gì vậy? Bảo Bình không cố ý nói vậy mà.” Thiên Yết ôm Bảo Bình vào long an ủi. Bảo Bình ôm mặt tựa vào ngực Thiên Yết nở nụ cười đắt ý.