Giáo sư tiến sĩ Jeremy Brett tên thật Yukimura Satori là người đứng đầu mở ra trại trẻ mồ côi này và là 1 tên cầm thú đội lốt người. Lí do ông thí nghiệm lên những đứa trẻ thay vì người lớn vì chúng là trẻ con chúng sẽ ngoan ngoãn nghe lời và dễ điều khiển hơn người lớn tuy nhiên hiện tại có 2 đứa trẻ đang sắp tới tuổi trưởng thành cả 2 đều là vật thí nghiệm thành công nhất của ông. Ông không thể giết cả 2 đứa được nên ông sẽ chọn 1 trong 2 đứa.
Cùng lúc này 2 cô bé ấy vẫn đang chơi đùa vui vẻ với nhau mà không hề hay biết về âm mưu của người đàn ông kia.
- Scarlet! Scarlet! Nhìn này tớ vừa mới tìm ra được chỗ này đấy!
Aguri phấn khích kéo tay Scarlet chỉ về phía cây phong trên ngọn đồi mà mình phát hiện được. Bây giờ đang là mùa thu những chiếc lá phong đã chuyển sang màu đỏ cơn gió khẽ thổi những chiếc lá bay đi.
- Tại sao? -Scarlet khẽ hỏi 1 câu không đầu không đuôi.
- Cái gì? -Aguri lo lắng hỏi lại lẽ nào cậu ấy thấy nơi này không đẹp?
- Tại sao cậu lại đối xử tốt với tớ như vậy? Ngay từ khi sinh ra chỉ vì màu tóc đỏ này mà cha mẹ đã vứt bỏ tớ vào đây, mọi người ai cũng xa lánh tớ! Nhưng cậu thì không, lẽ nào... cậu đang thương hại tớ sao? -Scarlet hỏi Aguri với giọng nói vừa buồn xen chút tức giận. Cô rất vui vì có Aguri làm bạn nhưng nếu cậu ấy làm bạn với cô chỉ vì thương hại cô, cô không cần!
Aguri nghe Scarlet hỏi vậy thoáng ngạc nhiên rồi nhẹ nhàng mỉm cười tiến đến nhặt 1 chiếc lá phong nói:
- Scarlet, có lẽ cậu ghét màu đỏ của mái tóc cậu nhưng tớ thì ngược lại. Tớ thích chúng lắm! Chúng đẹp giống như những chiếc lá phong này vậy! Hơn nữa Scarlet là 1 cô gái tốt mà đúng không? Nếu không thì khi đó cậu đã không cứu tớ rồi! -Aguri vừa nói vừa đưa chiếc lá đến gần mái tóc của Scarlet rồi mỉm cười.
Scarlet mỉm cười nhìn Aguri ầng ậng nước mắt nghẹn ngào nói:
- Aguri... Cảm ơn cậu...
Aguri khẽ đưa ngón tay út của mình về phía Scarlet nói:
- Mãi là bạn nhé.
- Ừm, mãi mãi là bạn!
Scarlet đưa tay nghéo lại ngón tay út của cô bạn. Nếu có 1 điều ước tớ ước cho dù tương lai phía trước có thế nào đi nữa, chúng ta cũng sẽ mãi ở bên nhau, thế nhưng thế giới này lại quá tàn nhẫn với chúng ta...
Không lâu sau đó Scarlet và Aguri đã xảy ra những tranh cãi xung đột:
- Cậu còn muốn cam chịu bọn chúng tới bao giờ?? Cậu không thấy sao? Mấy đứa trẻ đó đã chết rồi thậm chí tay chân chúng còn bị tách ra khỏi cơ thể nữa kìa! Tiếp theo sẽ là chúng ta đó!!!
- Scarlet! Tớ hiểu ý của cậu nhưng nó thực sự quá mạo hiểm! Chúng ta mới 15 tuổi thôi! Bọn chúng đông hơn ta nhiều, chúng ta có thể làm gì chứ? Cậu tưởng tớ không muốn rời khỏi đây sao?
- Tùy cậu đấy. - Scarlet lạnh lùng nói rồi quay lưng bước đi.
Aguri đưa tay muốn ngăn Scarlet đi nhưng rồi lại rụt tay về, lẽ ra khi đó cô nên ngăn Scarlet lại. Ngày hôm sau cô nghe mọi người nói Scarlet đã nổi loạn và có thái độ không muốn hợp tác với các tiến sĩ như mọi khi còn làm bị thương 2 người phá hỏng rất nhiều đồ vật, dụng cụ hiện tại đang bị nhốt tại phòng giam chờ đến ngày xử chém. Aguri nghe tin lòng như lửa đốt liền chạy tới chỗ tiến sĩ xin tha cho bạn mình nhưng mỗi lần đến đều bị đánh đuổi về Scarlet cũng chẳng có phản ứng gì chỉ đơn giản là chờ đợi cái chết của mình.
BẠN ĐANG ĐỌC
Okuda Manami không muốn làm kẻ thứ 3 nữa!(phần 2)
FanfictionTruyện nối tiếp phần 1 của Kunihiro_Kamui Khi Okuda Manami 10 năm sau tự tử chết và được trọng sinh vào khoảng thời gian trước khi cô vào lớp 3E 1 năm!