"Ừm, tụi mình ở đây thêm tí được không?" Wonwoo nhỏ giọng, nghe như đang thì thầm.
Mingyu lại choáng váng nhìn anh. Thật ra thì không phải choáng váng mà giống như đang u mê hơn. Cậu luôn mơ về một ngày được nói chuyện với Wonwoo như hai con người bình thường.
Và cậu đâu biết cảm giác sẽ như vầy. Cảm giác thật tốt, bằng một cách nào đó cậu lại thấy thoải mái mặc cho gió buốt lướt trên da thịt.
"Chi vậy anh?"
Wonwoo thả lỏng, "Tôi nghe thấy tiếng điện thoại của cậu. Cậu đang nhắn tin với bọn họ đúng không?"
Mingyu nhìn xuống điện thoại.
Cậu toe toét bỏ điện thoại vào túi quần, "Nếu anh muốn ở lại thì tụi mình sẽ ở lại đây thêm tí nữa."
Cậu nghĩ đây là cơ hội quý giá để hiểu thêm về Wonwoo. Và có lẽ, chỉ là, họ sẽ đối xử với nhau khác xưa sau hôm nay. Như một người bạn.
Wonwoo lắc lắc đầu. Suốt ba tuần lúc nào cũng có Mingyu ở bên, anh đã có thể hình dung ra cậu nhìn như thế nào.
Khung xương nhỏ, cặp kính tròn, quả đầu hề hước và khuôn mặt không được đẹp trai sáng sủa cho lắm. Đó là Mingyu trong trí tưởng tượng của anh.
Anh còn có thể mường tượng qua giọng nói của cậu. Lắm lúc anh lại tưởng tượng ra điệu cười ngoác mồm của ai đó, và Wonwoo thấy ghen tị vô cùng.
Ngay lúc đó, anh hỏi một câu khiến cậu hớn không thôi, "Sao lúc nào cậu cũng vui vẻ vậy?"
Mingyu mỉm cười trước câu hỏi đó. Cậu ngả người lên băng ghế, ngắm nhìn dòng xe qua lại trên cầu Mapo.
"Cuộc đời này quá ngắn ngủi để muộn phiền. Em muốn tận hưởng nó, bởi em đâu biết được lúc nào Chúa sẽ đến và mang em đi. Biết đâu được ngày mai em sẽ không thức dậy nữa."
Cậu cười khúc khích, nhưng nụ cười nhanh chóng tắt ngấm mang theo nụ cười và chiếc lọ hạnh phúc cậu giữ sâu trong lòng. Hình ảnh một ông cụ hiện lên trong tâm trí cậu.
Ánh mắt đầy tội lỗi và ân hận hiện trên khuôn mặt Mingyu một lúc lâu. Ký ức thi nhau ùa về khiến tim cậu nhức nhối.
"Và vì ông em nói em phải luôn luôn hạnh phúc." Giọng cậu nhỏ nhẹ khiến Wonwoo ngỡ ngàng.
Nỗi đau. Nó hiện lên rõ mồn một trong giọng nói của cậu. Wonwoo quay về phía Mingyu, anh thấy lòng mình chợt nôn nao.
Lần đầu tiên Wonwoo chịu gỡ bỏ hàng rào phòng thủ trước Mingyu. Anh không biết chuyện gì đã xảy ra với con người này, nhưng giờ thì anh đã rõ được đôi chút.
Cái vẻ tích cực của Mingyu vốn chỉ là lớp mặt nạ cậu đeo lên để che giấu nỗi đau ẩn sâu trong lòng.
"Chuyện gì đã xảy ra với ông cậu?"
"Ông em đã đi tới nơi nào đó hạnh phúc hơn rồi." Mingyu vô hồn trả lời anh.
Rồi cậu chớp mắt mấy cái, phá lên cười.
"Sao tụi mình lại thành ra như vầy? Không hợp với tâm trạng của em tí nào." Chỉ sau vài giây, Mingyu đã trở lại thành Mingyu.

BẠN ĐANG ĐỌC
𝙢𝙚𝙖𝙣𝙞𝙚 | 𝙚𝙮𝙚𝙨 𝙤𝙣 𝙮𝙤𝙪
FanfictionKim Mingyu, cậu sinh viên ngành mỹ thuật kiêm diễn viên chuyển đến căn hộ số 17, cạnh bên nhà của Jeon Wonwoo, chàng trai có tình yêu mãnh liệt với mèo và những cành hướng dương. Và rồi Mingyu đem đến những sắc màu cho thế giới tăm tối của Wonwoo, t...