Chúng ta của sau này .. ?

594 28 5
                                    

Khi còn bên nhau, chúng ta nhắc rất nhiều đến hai chữ "sau này" ..
Nhưng liệu chúng ta có biết rằng, "sau này" của chúng ta ko hề có nhau ??

...

Đã 4 ngày từ lần nói chuyện ngắn ngủi cuối cùng, em đã ko còn mở lời với anh nữa, đụng mặt nhau trong phòng em chỉ im lặng, làm việc riêng và ngủ, hoàn toàn lãnh đạm, hoàn toàn xa cách.
Mỗi tối, nhìn cái gối dài em ngăn giữa hai chúng ta, anh thật sự cảm thấy rất khó tả, giống như đối mặt với một bức tường thật cao, cao đến mức anh ngước lên vượt khỏi tầm mắt vẫn ko thấy đỉnh ở đâu, và cũng ko có cách nào leo qua được, cảm giác bất lực ko còn chỉ là chuyện anh dẹp bỏ tất cả dễ dàng như dày mặt vứt gối qua một bên và làm càn ôm em xoa dịu mọi thứ nữa rồi .. Giữa chúng ta đã thật sự có một khoảng cách xa hơn thế ..

Ngày thứ 5, sau buổi tập.

-"Tắm xong thì ra khỏi phòng nhé, anh đợi ngoài cửa"

-"..."

-"Ngay lập tức"

-".."

-"Trần Đình Trọng, anh có chuyện quan trọng"

-"Chuyện gì ?"

-"Chia tay em"

-"Vậy thì ko cần nói thêm nữa, em đồng ý" (tim Trọng hẫng vài nhịp khi gửi đi dòng tin này, mặc dù, mấy ngày trước chuyện này là chính miệng mình nói ra)

-"Em .. đồng ý cái gì, em biết cái gì mà đồng ý càn như vậy. Em ra đây ngay cho anh. Anh ko muốn xông vào phòng mình"

-"..."

-"Đi đây với anh một tí, Trọng, xin em"

-"Anh xông vào bê em ra đấy"

Cửa mở. Là Trọng. Với vẻ mặt lạnh băng.

-"Nói gì nói đi"

-"Em ra chỗ này với anh"

-"Ko, nói luôn tại đây"

-"Ở đây nhiều người, đi mà, em .." (Tư nài nỉ, mặt khổ sở vô cùng, thêm ánh đèn vàng vọt ở hành lang khắc vào da anh, xám xịt, tối tăm hẳn)

Tư lấy tay nắm nắm tay Trọng, nhẹ nhàng, ko dám dùng lực ép em nhưng cũng ko để em vuột ra khỏi tay mình ..

-"Đi với anh, thế này người ta lại thấy"

Trọng buông tay mình ra khỏi tay Tư, bước qua cửa. Tư thở phào. Khóa cửa phòng rồi bước theo.

Tư gọi xe chở hai đứa đến nơi-hẹn-hò quen thuộc. Trọng từ đầu đến cuối vẫn là có chút bất đắc dĩ, miễn cưỡng thuận theo. Mặc dù lần này, Trọng quyết kiên định và phũ phàng đến tận cùng.

Tư mở lời : "Trọng, mấy ngày qua anh ko thở nổi, trừ lúc phải tập trung để tập luyện ra, đầu óc anh chẳng nghĩ được việc gì"

-"..."

-"Em định cứ như thế này thật sao ?"

-"Ko thể tha thứ cho anh sao ??"

-"Căn bản là cuối cùng vấn đề cũng chẳng giải quyết được, anh hiểu ko, em cũng ko muốn làm anh khó xử, thôi em và anh cứ như vậy đi"

-"Như vậy là như nào ? Xem nhau như xa lạ mà được sao ? Em có thể sao ?"

Trọng im lặng hồi lâu, rồi dứt khoát trả lời

-"Em có thể"

Hóa ra, nghĩ một đằng nói một nẻo khiến cho người ta rất đau rất đau ..

Rốt cuộc là, phải mất bao lâu, phải đi bao xa, bay đến những vùng đất nào, thì mới có thể bắt đầu lại mọi thứ, khởi đầu lại mọi chuyện, vẹn nguyên như ban đầu ??

...

Anh mơ hồ, thật lòng ko nghĩ ra được, là vì anh vô tâm, vô tư hóa vô tình hay vì anh đã lỡ buông thả bản thân ko đúng lúc ? Em đã nói với anh ..
"Chân thành và thật lòng chưa chắc kết quả đã tốt, nhưng chân thành và thật lòng thì sẽ ko bao giờ phải hối tiếc về sau, thế thôi. Chúng ta đến hôm nay, thực sự là phải kết thúc rồi"

Thực sự, kết thúc ở đây sao ?? .. Những ngày ở cùng em nhưng ko-có-được-em hóa ra lại thống khổ đến thế ..

Nếu phải dừng lại, tập nhật ký này anh sẽ ko dám viết tiếp, mở đến những trang này sẽ là thêm một lần đớn đau, đã ko còn tác dụng minh chứng hạnh phúc nữa.

Nhưng ... anh tin, nếu anh đủ quan trọng, em sẽ ko để anh một mình, phải ko ...

#Nhật_ký_bên_Ỉn# #0421_diary# #BùiTiếnDũng04# #BTD04# #TrầnĐìnhTrọng21# #TDT21# #together_forever# #happy_always# #Góc_riêng_của_Tư_Ỉn# #0421_label# #gocriengtuin#

Nhật ký bên Ỉn Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ