Rất nhanh, người phụ nữ ấy từ trong phòng tắm đi ra, những sợi tóc vẫn còn ướt nước từng giọt từng giọt từ trên cổ chị chảy xuống....
Thế nhưng, chị ta lại không mặc quần áo, ngay cả một cái khăn tắm quấn quanh hạ thân cũng không có, toàn thân trên dưới đều là cơ bắp rắn chắc.
Rõ ràng đã dây dưa cả một đêm nhưng chị ta không hề mệt mỏi. Chị ta không phải là người mà là ma quỷ.
Jiyeon nhắm mắt lại, tuy nhiên ngay cả sức nhắm mắt cũng không có. Cô thề, cô không phải thật lòng muốn nhìn, nhưng sau khi nghe tiếng động, ánh mắt đột nhiên nhìn về hướng đó thôi a!
Eun Jung cũng không nhìn cô một cái, trực tiếp đi đến trước tủ quần áo, lấy ra áo sơ mi và quần gọn gàng sạch sẽ, rất nhanh đã mặt xong.
Vải vóc đắt tiền được cắt may đẹp đẽ, mặc vào người chị toát ra khí chất cao quý ưu nhã. Nếu như không phải đã trải qua một đêm đáng sợ. Jiyeon cũng không tin người phụ nữ trước mặt cô nửa giờ trước như dã thú ở trên người cô điên cuồng chiếm đoạt cô. Xoay người đi đến bên giường, nhìn người phụ nữ bị chị hung hăng giày vò cả đêm. Gương mặt lạnh lung, bình tĩnh, tựa như chưa hề xảy ra chuyện gì.
"Bắt đầu từ hôm nay trở đi, cô chỉ có thể ở đây. Đừng giở trò gì với tôi. Nếu không tôi sẽ khiến Park gia các người không có ngày nào được yên."
"Jung unnie...." Kêu gào suốt một buổi tối, giờ giọng nói khàn khàn không giống giọng của mình nữa rồi.
"Đừng gọi tôi là Jung unnie. Tôi với cô ngoại trừ quan hệ trên giường ra, không còn quan hệ gì khác. Cô chỉ là một tình nhân chuộc tội, đừng quên thân phận của mình?"
Chị cúi xuống. Đôi tay kiềm chế cằm của cô. Cô gọi chị là Jung unnie, sẽ làm chị thêm tức giận, bởi vì cô gái nhỏ thường lẽo đẽo đi phía sau chị gọi "unnie" đã không trở về nữa rồi.
"Tôi muốn về nhà một chuyến được không?"
Dù cô muốn đi theo chị, nhưng cũng phải báo với cha mẹ cô một tiếng, cô không muốn làm cho họ bận tâm, cô cũng muốn biết anh trai của cô có khỏe hay không? Nhưng, chị ta sẽ đồng ý sao?
"Tại sao tôi phải đồng ý?" Đưa tay lấy súng đeo vào bên hông, chị lạnh lùng cười.
"Tôi chỉ về một lần thôi, về sau sẽ không về nữa, được không?"
Cô chỉ muốn tận mắt nhìn thấy người nhà của cô có được không? Vậy là cô yên tâm rồi.
"Chờ cô có thể đến tìm tôi rồi hãy tính." Nhìn khuôn mặt mảnh mai nhưng toát ra nét quật cường và cố chấp, Jiyeon làm cho chị nhìn thấy điểm bất đồng của anh và em gái.
Sau khi bỏ lại câu này, chị không nói gì thêm, mà xoay người đi ra ngoài
Chị ta nói như vậy, là đã đồng ý với cô sao?
Sau khi chị ta đi ra ngoài được một tiếng thì vú Han đến chăm sóc cô, vú han là một phụ nữ trung niên chừng 50 tuổi, ngoại trừ mỗi ngày đúng giờ mang cơm đến cho cô, thì chưa bao giờ nói với cô một câu nào.
Cô nằm trên giường suốt 3 ngày mới có thể đứng lên đi lại.
Cô không ra khỏi cửa cũng biết, bên ngoài có người canh giữ. Mà sau buổi sáng hôm đó chị ta cũng không trở về.
Lời nói ngày đó của chị ta là thật sao? Chị nói chỉ cần cô có thể đứng dậy là có thể về nhà sao?
Nhưng, bây giờ cô không biết chị ở đâu thì hỏi thế nào đây?
-TBC-