Nếu như có thể, Jiyeon hi vọng mình vĩnh viễn không cần tỉnh nữa.
Nhưng khi một chậu nước lạnh lẽo hắt lên mặt của cô, lên người cô, thì cô tỉnh lại.
Tựa như một giấc mộng thật dài, thật dài, trong phút chốc, cô cảm thấy thật mờ mịt, không rõ được chính mình đang ở chỗ nào, cũng không xác định có phải chậu nước đó làm cô tỉnh lại hay không?
Mắt chậm rãi chớp chớp, chung quanh tối đen như mực, thân thể yếu ớt, là cảm giác vô lực sau khi tỉnh lại ngoài trừ ngọn đèn chiếu sáng bên ngoài, thì xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, yên tĩnh khiến người ta kinh hồn bạt vía.
Trong đêm khuya vốn nên yên tĩnh như thế, nhưng loại yên tĩnh như thế này không giống như bình thường. Giữa vạn vật đều tĩnh lặng, tựa hồ có thanh âm loáng thoáng truyền đến, mơ mơ hồ hồ giống tiếng gió truyền vào lỗ tai cô.
Giãy giụa mở mắt ra, đây là căn phòng vừa lạnh lẽo vừa xa lạ, ánh đèn sáng ngời như gai hoa đâm vào mắt cô, đang muốn đưa tay ngăn lại, thì một giọng nói giống như phát ra từ địa ngục đã vang lên:
"Nếu như không muốn nhìn Park Hyojoon có kết cục như người bên ngoài thì mau mở mắt ra." Để ly rượu trong tay xuống, Eun Jung cong lên đôi môi quyến rũ.
Nếu như không phải chị ta nhắc đến anh trai của cô, Jiyeon thật muốn giả chết như không nghe thấy. Người phụ nữ này thật đáng sợ, cô không biết mình có đủ dũng khí để đối mặt với người phụ nữ này hay không?
Lần thứ hai mở mắt, cô lần nữa cảm thấy choáng váng.
Cách một lớp thủy tinh trong suốt, bốn người đàn ông vẻ mặt không sợ chết đang quỳ, trên mặt mỗi người đều lạnh như băng. Bên cạnh bọn họ còn có cả một đống người mặc đồ đen mặt không chút thay đổi. Hai bên trái phải, người giúp việc nữ toàn thân mặc đồ trắng đã sợ đến mức sắp té xỉu.
"Các người tự mình nói đi, nên xử phạt như thế nào?"
Eun Jung lại cầm ly rượu lên, chậm rãi uống cạn, giọng nói rõ ràng rất nhẹ, rất nhẹ, nhưng người nghe lại cảm thấy như cuồng phong sắp gào thét.
"Cô chủ, thật xin lỗi." Vừa dứt lời, một giây tiếp theo, máu tươi từ lồng ngực hắn không ngừng tuôn rơi.
Sắc mặt Jiyeon trắng bệch như tờ giấy, tay nhỏ bé gắt gao nắm chặt ga giường. Cô thật sự bị dọa sợ rồi. Suốt 18 năm qua cho đến bây giờ, lần đầu tiên cô mới cảm nhận sâu sắc, hóa ra chết là một chuyện chân thực lại tàn nhẫn đến như vậy.
Cô cho là hôm nay ở bệnh viện nhìn thấy xác của Eun Ji đã là cực hạn rồi, nhưng thực tế nói cho cô biết, sự thật không phải vậy.
Một giây trước, một người còn sống sờ sờ, vừa nói chuyện. Giây tiếp theo đã chết ở trước mặt cô. Chỉ là trong nháy mắt mà thôi, một sinh mệnh đã mất đi như vậy.
"Còn lại các người tự mình giải quyết đi."
Eun Jung đưa tay cầm lấy một máy theo dõi, chỉ án một chút mà thôi, vốn là cửa sổ sát đất trong suốt, nay chậm rãi đã biến thành màn ảnh màu đen.
"Thế nào? Chỉ như vậy đã hù cô sợ rồi sao? Biết bọn họ là ai không? Là những người bảo vệ Eun Ji. Mấy tên đàn ông to lớn như thế lại không trông nổi một cô gái. Cô nói xem, tôi nên xử phạt Park Hyojoon như thế nào đây?"
Ngồi ở mép giường, nhìn cô gái nhỏ đã bị dọa đến mức mất đi 3 hồn 7 vía.
"Sao không nói gì? Không bằng để tôi nói cho cô biết. Giết anh ta, quá dễ dàng, một viên đạn là có thể giải quyết. Không bằng ở trước mặt cha mẹ các người chặt đứt một cánh tay của hắn. Thế nào? Hoặc là, tôi đem băng ghi hình dáng vẻ dâm đãng lần trước cô phục vụ tôi gửi cho bọn họ xem một chút?"
Bàn tay to hung hăng kiềm chặt cằm khéo léo của cô, ép buộc cô ngẩng đầu lên nhìn chị.
"Jung unnie, chị muốn tôi thế nào ? Tôi đều nghe lời chị. Chị đừng kích động cha mẹ tôi."
Chị uy hiếp, mỗi câu mỗi chữ đều như búa nện vào tim của cô. Nếu như cô có thể làm cho chị ta cảm thấy thoải mái hơn một chút, cô cũng bằng lòng.
"Ngay cả việc thỏa mãn đàn ông cô cũng không biết, cô nói xem, cô có thể làm được gì đây?"
Ngón tay lạnh lẽo nhẹ nhàng lướt qua gò má của cô, nhưng cũng khiến lòng Jiyeon cảm thấy lạnh. Người phụ nữ này thật đáng sợ.
"Jung unnie, tôi sẽ học, chị dạy, tôi đều học, có được không? Tôi đồng ý."
Kích động, cùng khẩn trương khiến sắc mặt tái nhợt của cô cũng khôi phục lại bình thường, cô quỳ gối lên giường ngăn đón cánh tay chị.
"Học?"
Eun Jung lạnh lùng cười. Ở bên ngoài, có bao nhiêu phụ nữ xếp hàng chờ chị, nếu như không phải vì muốn hành hạ người của Park gia, chị cần gì phải bắt một cô gái cái gì cũng không biết, dù cô là một học sinh vô cùng tốt.
"Thật là một cô gái tốt. Thật không biết cô sẽ vì người nhà của mình mà học đến mức độ nào?"
"Jung unnie, chỉ cần chị nói cái gì tôi cũng đều nghe lời chị." Như vậy vẫn chưa được sao?
"Được, vậy từ nay về sau thân thể của cô là của tôi. Tôi muốn cô sống thì cô sống, tôi muốn cô chết thì cô phải chết. Hiểu không? Trừ phi tôi đồng ý, nếu không cả đời này cô đừng mong thoát khỏi tôi. Cô làm được không? Park Jiyeon, cô thật sự vĩ đại như vậy sao?"
Tuyên bố chủ quyền đối với thân thể phụ nữ là việc lần đầu tiên Eun Jung làm. Nhưng chị không ngờ, chính lời tuyên bố đó đã cột chặt chị và cô cả đời.
"Được, tôi đồng ý." Chỉ cần chị ta nói được, cô tin cô nhất định cũng có thể làm được.
"Khá lắm, không bằng bắt đầu từ bây giờ cô nên học hỏi làm thế nào để phục vụ đàn ông đi."
-TBC-