32.Wittelsbach Graff?

217 11 0
                                    

Nửa năm sau:

Trong vòng sáu tháng vừa qua, hơn 200 món cổ vật cũng như bảo vật đã bị đánh cắp một cách hoàn hảo, nhiều hệ thống bảo an của các công ty lớn đã bị đánh sập và thông tin mật của họ được đem ra để trao đổi bằng tiền. Hàng loạt vụ giết người theo đơn đặt hàng diễn ra cực kì sạch sẽ, hàng trăm bang hội lớn nhỏ trên thế giới bị xóa sổ vĩnh viễn và cái tên JungKook chính là thứ mà người ta sợ nhất khi nhắc đến.

Rose và Phoenix đặt lên bàn hai chiếc vali lớn, Thế Khanh môi ngậm điếu xì gà, nhanh tay mở chúng ta. Bên trong đó đầy tiền. Con số lên đến hàng tỷ đô chứ không ít. Đôi mắt tinh ranh của tên cáo già sáng lên, quả thực đây chính là những thứ mà ông ta muốn. Dù là nửa năm nay chỉ gặp được cậu khoảng hai lần qua vi tính nhưng cách làm việc hiệu quả của cậu khiến ông ta rất hài lòng.
- Mau gửi bốn đơn đặt hàng vừa nhận được vào máy tính của Chung Quốc .
- Vâng thưa ông chủ! – Rose và Phoenix rời đi.
………………………………………
“Tít Tít”
Màn hình hiển thị bốn file được gửi đến từ máy tính của Rose. Cậu liếc nhìn một cái, có vẻ không quan tâm, nuốt viên thuốc đang cầm tên tay vào miệng rồi tu một hơi nước.
Trên bàn, hộp thuốc nhỏ có ghi thành phần thuốc bao gồm: Acid Floic, Jod, Vitamin B, C, E, D3…
Là thuốc dưỡng thai.
Bụng của cậu chỉ lớn bằng một nửa các bà bầu bình thường, sau chiếc áo sơ mi rộng hầu như không thể thấy được gì. Cậu có vẻ không hề tăng cân, cả cơ thể vẫn rất nhanh nhẹn, khoan thai. Phải chăng do cậu vận động nhiều nên cơ thể không có mỡ thừa, lại là con đầu lòng nên bụng không hề quá to hoặc do… cậu là JungKook.
Vậy thì càng tiện! Cậu vẫn có thể ra ngoài làm sát thủ, làm vừa lòng tên Thế Khanh. Dùng số tiền đó bịt miệng hắn ta lại, kéo dài thời gian chờ ngày đứa nhỏ ra đời.
Lí do cậu chịu quay về Phi Ưng đúng là sâu xa. Một mặt không muốn bọn anh gặp nguy hiểm, một mặt áp dụng chân lí “nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất”. Chỉ cần đứa nhỏ được sinh ra, cậu sẽ tính hết một lần với tên Thế Khanh khốn kiếp, kẻ đã hại chết ba mẹ cậu. Đành cho ông ta hưởng thụ thêm vài tháng nữa vậy.
Cậu tắt máy tính, chậm rãi tiến lại ngồi xuống giường. Cậu đã quen với cảm giác mang bầu, dù cơ thể có hơi nặng nề một chút nhưng có đứa con trong bụng sát cánh bên cậu lúc làm việc cũng vui lắm chứ. Thằng nhóc rất ngoan, không hay đạp phá lung tung. Trong nửa năm qua việc mang bầu không hề đem đến bất cứ sự bất tiện nào. Cứ như pa con cùng hợp tác vậy.
Chuyện! Cậu là JungKook mà. Có vấn đề gì mà cậu không giải quyết được. Chỉ là cậu nhớ ba của đứa nhỏ. Mỗi lần như vậy, cậu không biết làm gì ngoài khóc. Có lẽ trong ngần đó thời gian, anh đã quên mất cân rồi chăng?
- Tội nghiệp con quá, papa xin lỗi!
Cậu nhẹ nhàng nói, đưa tay sờ lên bụng. Đứa nhỏ đạp nhẹ mấy cái như thể đang an ủi papa mình, điều đó làm cậu bật cười trong nước mắt. Ít ra vài tháng sau, nếu cậu trả thù thất bại thì cậu vẫn có thể để lại “cái gì đó” cho anh. Chỉ cần như vậy là đủ rồi.
……………………………………….

9:00 am Bến cảng New York
Cả khu vực bị phong tỏa gắt gao bởi lực lượng bảo an của thành phố. Ngoài cảnh sát, phóng viên còn có rất đông người bu xung quanh hiện trường.
Một công nhân đã báo án, sáng nay khi anh ta đến bến cảng làm việc đã phát hiện ra chiếc bao tải đựng bộ hài cốt. Dĩ nhiên chỉ vài phút sau đó, lực lượng cảnh sát cùng đội ngũ nhân viên pháp chứng và pháp y đã đến nơi. Bộ hài cốt được lắp ráp hoàn chỉnh, đặt lên một miếng cao su đang trải trên đất. Bên cạnh là chiếc bao tải đã đựng hài cốt cùng một vài thứ linh tinh được tìm thấy bên trong nó.
Trong số những nhân viên đang thi hành nhiệm vụ, nổi bật nhất là chàng trai trẻ đang ngồi xổm cạnh bộ hài cốt. Người đó mặc vest đen, mang găng tay. Chàng trai này có màu tóc nâu cùng làn da trắng, gương mặt anh tuấn tỏ vẻ nghiêm túc đến cao độ. Đôi mắt đen láy có ánh nhìn như xoáy sâu vào từng sự vật. Gương mặt dù không hề bày tỏ cảm xúc nhưng đầu óc linh hoạt đang không ngừng sắp xếp mọi thứ thông tin thu thập được từ hiện trường.
Chỉ với vài phút quan sát, người này đã nhanh chóng có thể đưa ra đánh giá sơ bộ:
- Hộp sọ của nạn nhân tròn và bằng, gò má hơi nhô, hốc mắt tròn, sống mũi khá thấp, hai bên lại hơi thẳng… Có lẽ là người Châu Á. Nạn nhân đã mọc đủ răng, có thể tuổi của người này nằm trong khoảng từ hai mươi đến ba mươi.
Chàng trai chậm rãi đứng lên, dùng đôi mắt sâu quét qua một lượt, đôi chân chậm rãi di chuyển, ngừng lại ở chỗ phần thân dưới của nạn nhân.
- Xương chậu hơi rộng, có lẽ là phụ nữ.
Các nhân viên khác nhanh tay ghi chép lại phần đánh giá sơ bộ của chàng trai trẻ kia, đồng thời chụp rất nhiều ảnh. Xem ra lời nói của người này rất có giá trị đối với công tác điều tra của cảnh sát. Tuy nhiên, với độ tuổi còn trẻ như vậy thì không thể là một viên cảnh sát được. Vậy người này là ai?
Một người đàn ông da đen, tuổi trung niên mặc áo khoác dài, được những người khác gọi là Sếp tiến đến gần chàng trai. Ông ta trầm mặc:
- Cậu thấy vụ này thế nào, V Hunter?
Dáng vẻ cao lớn quay lại, gương mặt hắn chính thức được cận cảnh. Vẫn tóc nâu lãng tử, vẫn đẹp trai thu hút nhưng sắc thái biểu cảm không còn một nét trẻ con nào cả. Anh đút tay vào túi quần, phong thái nghiêm túc.
- Theo mức độ phân hủy của bề ngoài cho thấy nạn nhân đã chết từ bốn đến năm năm. Có lẽ không thể điều tra thân thế và quan hệ xã hội. Tôi nghĩ nên đem xương đến phòng pháp chứng, may ra có thể lấy được ADN trong tủy xương. Muốn phá vụ này cần phải kiên nhẫn. – gương mặt lãnh đạm, chững chạc đến mức khó tin, anh đã thực sự thay đổi.
Sếp David kéo một hơi xì gà, ông gật đầu:
- Tôi hiểu rồi.
Gương mặt anh như được đúc bằng tượng sáp, nghiêm túc đến ngỡ ngàng. Sự chững chạc đó quả thực rất nam tính, cuốn hút.
“Kíítt”
Một chiếc xe thắng lại, kính xe từ từ hạ xuống, người phụ nữ xinh đẹp ấy không hề xa lạ. Sếp David ngẩn người, vội kéo một hơi thuốc:
- “Người yêu” của cậu lại đến đón à? Ghen tị thật!
Anh nhìn theo hướng đó, nhận ra ngay chiếc xe của Gia Mẫn, nở nụ cười nhẹ như không:
- Ghen tị không? Tôi nhường Sếp nhé?
- Thôi! Cho tôi xin. – ông cười lớn.
Tại Hưởng khẩn trương hoàn thành mấy dòng báo cáo cuối cùng rồi giao cho Sếp. Chậm rãi tiến đến chỗ cục cưng đang đợi.
- Sao hả? Nhớ anh đến mức phải lái xe đến tận đây à?
Anh đứng tựa vào cửa xe, cái gương mặt không nghiêm túc hiện ra cùng chất giọng tán tỉnh phát ghét.
- Đi ăn trưa đi… Rồi cùng nhau về nhé!
Anh nhún vai, cúi xuống hôn lên môi Gia Mẫn một cái đầy tình cảm rồi lập tức lên xe rời đi cùng mẹ. Tình cảm mẹ con nhà này lãng mạn phết.
Cuối cùng đã về đến nhà sau cả ngày làm việc mệt mỏi. Vừa mở cửa phòng, anh liền vất ngay cái áo vest sang một bên, đi đến ngồi vào chỗ bàn làm việc. Trên bàn đầy ắp hồ sơ, tư liệu, tất cả những vụ trộm cướp, ám sát do JungKook làm trong nửa năm qua. Không thể tin được lần nào anh cũng bị đứt manh mối giữa chừng. Và dĩ nhiên là không thể chạm mặt cậu.
Anh ngả đầu ra sau ghế, đối diện với trần nhà. Một cách bình thản nhất nhắm mắt lại.
Nhớ cậu?
Còn chứ!
Anh thậm chí còn rất yêu cậu. Nhưng mà hoàn cảnh vô tình đẩy cả hai ra xa, biết làm thế nào bây giờ. Níu kéo là một việc ngu xuẩn, anh thừa nhận thức được điều đó nên sẽ không bao giờ làm vậy. Thôi thì có duyên gặp lại, còn nợ ắt còn yêu nhau.
……………………………………
* Lãnh địa Phi Ưng:
- Còn một tuần nữa là đến buổi tiệc đó, buổi tiệc của viên kim cương Wittelsbach Graff  80 triệu đô.
Rik đút tay vào túi quần, đứng quay ra cửa kính, đôi mắt anh ta nhìn xa xăm:
- Kế hoạch cũng nên bắt đầu rồi chứ nhỉ?
- Đúng! Phải để Kim Tại Hưởng lọt vào cái bẫy công phu hoàn hảo mà ta đã mất gần nửa năm trời để chuẩn bị. – Thế Khanh phả ra không trung một làn khói trắng mờ ảo.
- Xem ra vụ này chúng ta nắm chắc phần thắng trong tay rồi. Chỉ cần dùng Chung Quốc làm mồi nhử, thằng nhóc đó sẽ dẫn xác đến ngay. Mà nếu đã đặt chân đến đó thì chỉ có con đường chết.
- Hahaha…
Thế Khanh cười lớn, có vẻ rất phấn khởi. Ông ta vui mừng cũng phải, sắp nhổ được cái gai trong mắt mà.
………………………………..

[Vkook Ver ]Cảm Xúc Đôi Mắt Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ