Tôi sẽ chẳng biết được ngày mai mọi thứ sẽ ra sao, những người xung quanh sẽ như thế nào. Tôi và em rốt cuộc có thể cùng nhau đi tiếp hay không? Nhưng có một điều tôi phải chắc chắn...bản thân phải sống. Phải thật cứng rắn vượt qua tất cả, chỉ như vậy mới có thể bước tiếp...
Park ChanYeol tỉnh dậy sau một cơn ác mộng, hắn không nhớ bản thân đã mơ gì nhưng có một điều khiến hắn không thể quên...trong giấc mơ cậu nằm trên một vũng máu còn cơ thể hắn nhuốm đầy những vết máu tươi của cậu.
Hắn cố gắng nhắm mắt, một lần nữa muốn đưa bản thân chìm vài giấc ngủ. Nhưng đó là điều không thể, nhẹ nhàng ngồi dậy nhìn người đang nằm bên cạnh mình, đôi môi khẽ nhếch tạo thành một nụ cười đầy giễu cợt. Gì đây? Hắn lại tiếp tục những chuỗi ngày sa vào những cuộc vui với loại phụ nữ kinh tởm nào.
Đưa tay miết nhẹ lên khuôn mặt dần dần kéo xuống cơ thể của cô ta, càng nhìn hắn càng cảm thấy kinh tởm. Nhưng kinh tởm thì sao chứ? Đó hoàn toàn là điều hắn lựa chọn. Rời khỏi giường, Park ChanYeol mặc lại quần áo lên cơ thể rồi nhanh chóng rời khỏi khách sạn.
Ngồi trên chiếc xe mô tô của mình, hắn bắt đầu đi, đi mãi đi mãi, chính hắn cũng không biết mình đang đi đâu nữa. Nhưng hắn muốn phóng thật nhanh, để có thể đi thật xa đến một nơi nào đó mà không ai có thể tìm được hắn. Không ai có thể theo dõi hắn, không một ai có thể tổn thương đến hắn.
Nhưng cuộc chơi ấy rốt cuộc có gì vui? Những ả đàn bà lẳng lơ ấy có gì hấp dẫn? Quyền lực có gì hứng thú? Tất cả những điều đó đối với hắn đều không hề quan trọng, hắn khao khát có một cuộc sống yên bình, một cuộc sống chỉ có hắn cùng với mẹ ở bên nhau, nhưng tất cả những điều đó đều là những mong ước viển vông. Đó là những thứ tưởng chừng như dễ dàng, nhưng cả cuộc đời hắn lại chẳng thể nào có được. Hắn gặp được cậu thì sao chứ? Muốn ở bên cạnh cậu cũng là điều không thể, cuộc đời này chính là bản thân hắn cũng không thể tự quyết định.
Chiếc xe dần đi chậm lại, hắn dừng lại ở ven đường, lúc này tất cả mọi thứ đều đang chìm vào giấc ngủ, ban đêm ở Seoul thật đẹp những ánh điện nhè nhẹ phát sáng, con đường rộng lớn không có lấy một bóng người chỉ còn lại hắn trên con đường hiu hắt ấy. Lúc này, mọi thứ thật yên bình, dường như tất cả mọi thứ đều đang ngưng lại. Điện thoại trong túi bỗng chốc rung, hắn cầm lấy điện thoại do dự một lúc rồi bắt đầu trượt máy.
"ChanYeol à, anh làm gì vậy? Cả tối em không gọi cho anh được."
"KyungSoo, em vẫn chưa ngủ sao? Xuống dưới nhà đợi anh, mặc ấm vào nhé!"
Ngẩng đầu lên nhìn từng tầng tuyết rơi xuống, tiết trời ngày một trở trên rét buốt, tuyết cũng ngày một trở nên dày đặc, khẽ thở dài một hơi Park ChanYeol đội mũ ngồi lên xe. Con đường này cách nhà của KyungSoo không quá xa, hắn thực nhớ thân ảnh nhỏ bé và nụ cười ấm áp của cậu, muốn lập tức chạy tới ở bên cậu. Từ xa, hắn đã nhìn thấy KyungSoo đứng trong màn tuyết rơi, cơ thể cậu giữa khung cảnh dường như bị nuốt chửng, đỗ xe lại hắn chạy thật nhanh đến bên cậu dùng cơ thể to lớn gắt gao ôm chặt lấy KyungSoo ở trong lòng cảm nhận cơ thể ấm áp của cậu.KyungSoo không nói một lời, chỉ nhẹ nhàng đưa tay ôm lại Park ChanYeol như muốn sưởi ấm cho cơ thể đang lạnh ngắt của hắn. Cậu không biết cả tối hắn đã đi đâu, cậu cũng không muốn quan tâm nữa chỉ cần lúc này hắn đang ở bên cạnh cậu như vậy là đủ rồi cậu không cần bất kì một câu trả lời nào khác nữa.
"Tôi nhớ em đến phát điên"
Hai cơ thể như hòa làm một trong khung cảnh trắng muốt ngày thực khiến lòng người ta trở nên ấm áp hơn bao giờ hết, KyungSoo cảm nhận bên vai trái của mình dường như đang ẩm ướt, nhích khỏi vòng tay của hắn KyungSoo có chút bất ngờ, đôi mắt của hắn đã đỏ hoe hơi thở cũng trở nên gấp gáp, bàn tay nhỏ bé của cậu đang chặt lấy bàn tay to lớn thô ráp của hắn, nhẹ nhàng nhướn người hôn đôi môi đang run lên, cậu cảm nhận được cả vị mặn của nước mắt lại càng gắt gao hôn lấy dường như muốn Park ChanYeol quên đi nỗi sợ hãi hiện tại.
![](https://img.wattpad.com/cover/95626548-288-k915156.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[Longfic][ChanSoo] Hữu duyên vô phận? (Drop)
ФанфикAuthor: Mi Dâu( Min's ChanSoo). Rating: T Pairing: ChanYeol x KyungSoo và một số nhân vật khác Status: Going on. Design: Mi Dâu Time: 2 tuần/ 1 chap Summany: Đời người luôn vậy, lúc có thì không biết trân trọng, nhưng đến khi mất đi mới...