Chương 2

21.7K 476 25
                                    

2. Tuổi còn nhỏ, huyệt so với ai khác cũng mềm hơn khít hơn

Cô bé nhắm chặt mắt nằm trong lòng ngực hắn, toàn bộ khuôn mặt nhỏ hồng hết lên, hai tay nắm lại cứng ngắc đặt trước ngực, Lục Hoài Dữ nhìn đến bộ dạng này của nàng rất muốn cười.

Chờ Thẩm Minh Duyệt lấy lại tinh thần thì hai người bọn họ đã nằm trên giường, người đàn ông dán bên vành tai nàng, khóe miệng hơi nhếch.

"Thế nào lại ngốc quá vậy, cũng không biết phải thở."

Gương mặt xinh đẹp của Thẩm Minh Duyệt đỏ lên, ngực còn đang thở dốc dồn dập, vội vàng nói lại, "Thực xin lỗi."

Lục Hoài Dữ cười càng thêm vui vẻ, người đàn ông tuy cười nhưng cũng không biểu hiện quá rõ ràng, chỉ là khóe miệng cong lên một biên độ nhỏ, nhưng chỉ cần một cái cười nhẹ như vậy, nếu là đám người cấp thành phố kia nhìn thấy khẳng định sẽ líu lưỡi kinh ngạc.

Ngay cả Lục Hoài Dữ cũng chưa phát hiện, thời gian ngắn ngủn trong chốc lát, hắn đã bị cô bé này chọc cười vài lần.

"Kế tiếp làm chuyện gì, em có biết không?"

Thẩm Minh Duyệt nhỏ giọng nói, "Biết ạ."

Lần này rốt cuộc không nói lắp.

Nàng đương nhiên biết kế tiếp phải làm chuyện gì, nàng tới bước này liền biết, một cô bé đối với chuyện kế tiếp nói không sợ hãi là giả, nhưng nhớ đến tình cảnh của nàng và mẹ hiện tại, nàng không thể không làm như vậy, nàng thậm chí cảm kích người đàn ông này không đuổi nàng đi.

Cho nên nàng rộng mở thân thể của mình, cô bé giống như ổ bánh kem mỹ vị mới ra lò, thơm ngào ngạt mềm như bông hiện ra trước mắt Lục Hoài Dữ.

Biểu tình trên khuôn mặt nhỏ lộ hết sự dũng cảm ra ngoài, không màng tất cả kiên quyết, nhưng lông mi khẽ run và đôi môi trắng bệch, lộ ra vẻ hơi nhu nhược và bất lực.

Đến cả Lục Hoài Dữ tâm địa cứng rắn cũng phải mềm mại.

Hắn xoa xoa cái trán mướt mồ hôi của nàng, sờ lên kia đôi vú nhỏ tròn mẩy phấn mềm, hắn ôn nhu vuốt ve vú nhỏ, xúc cảm cực tốt, mềm mập trơn trượt.

"Đến vú cũng thật nhỏ."

Đầu vú nhỏ giống như nụ hoa đào đầu xuân chưa nở trên cành, phấn hồng sáng loáng, bị ngón tay hắn nhẹ nhàng xoa nắn, run rẩy nở rộ.

Thẩm Minh Duyệt rũ mi mắt, nhỏ giọng nói, "Về sau sẽ lớn nữa ạ."

Lục Hoài Dữ hơi cong khóe miệng, về sau lớn hay không lớn cũng cùng hắn không liên quan.

Bàn tay hắn khô ráo ấm áp, lòng bàn tay tựa như mang điện, điện chạy từ lòng bàn tay hắn len lỏi đến thân thể Thẩm Minh Duyệt, cảm giác này làm nàng thẹn thùng nhưng cảm thấy kỳ diệu, cho nên thân thể của nàng không nhịn được run rẩy.

Khi hắn niết và siết núm vú nhỏ của nàng, Thẩm Minh Duyệt thiếu chút nữa kêu ra tiếng, cảm giác này quá kỳ quái, cả người nàng đều xấu hổ có thành một nhúm.

[Hoàn - Edit thô] Minh Nguyệt Lạc Ngã Hoài - Nhất Khoả La BặcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ