Chương 20

14.1K 368 31
                                    

Editor: Bùi Bùi

20. Mở rộng hai chân để lộ ra huyệt nhỏ tròn trịa non mềm.

Thẩm Minh Duyệt được Lục Hoài Dữ nắm tay dạy, mãi mới học xong, nhưng nàng trước sau không dám buông tay hắn ra, gắt gao bám lấy, sợ vừa buông ra sẽ té ngã.

Tựa như khi còn nhỏ ba ba dạy nàng đi xe đạp vậy, nhất định ba ba phải đỡ mới không sợ.

Lục Hoài Dữ vuốt vuốt mái tóc bị gió thổi loạn của nàng ôn tồn nói, "Duyệt Duyệt không cần sợ, chú đi ngay bên người em."

Thẩm Minh Duyệt gật đầu, "Dạ, chú nhất định phải ở bên cạnh em đó."

Cô gái nhỏ vẫn thấy sợ, không tự chủ được luôn ỷ lại vào hắn.

Có hắn bên cạnh, Thẩm Minh Duyệt run run rẩy rẩy tự mình trượt một đoạn, có chút khẩn trương và sợ hãi nhưng chỉ cần nhớ tới có chú bên cạnh, nàng quay đầu là có thể nhìn thấy chú, nên không còn sợ hãi như ban đầu.

Tựa như có áo giáp, dũng khí liền tăng vọt.

Gió thổi qua mang theo mùi hương của hắn.

Chờ Đồng Đồng chơi xong trở về, Thẩm Minh Duyệt đã có thể tự mình trượt một vòng.

Đồng Đồng còn tưởng rằng buổi tối, cô ấy sẽ ngủ chung với Minh Duyệt, kết quả nhìn thấy chú Lục nắm tay Duyệt Duyệt rời đi.

Thần kinh thô của Đồng Đồng đến giờ mới phát hiện có điểm không đúng, quay đầu nhìn về phía Lê Thấm thắc mắc "Mẹ, chuyện này là thế nào?"

Lê Thấm cốc nhẹ đầu nàng, "Đồng Đồng, em thử kêu chị một tiếng mẹ nữa xem!"

Cô so với Đồng Đồng chỉ lớn hơn bốn tuổi, bị Đồng Đồng kêu như vậy có cảm giác già hơn rất nhiều.

Đồng Đồng ngọt ngào gọi thêm vài tiếng, "Mẹ, mẹ."

Lê Thấm tức giận muốn đánh cô, Đồng Đồng thấy thế vội vàng tránh sau lưng Đồng Chung Lâm tìm sự cầu cứu.

"Ba, ba xem vợ ba kìa! Bạo lực gia đình với con gái ba đó!"

Đồng Chung Lâm ở một bên nhìn hai cô gái chơi đùa cười cười.

Đồng Đồng đến cuối cùng vẫn quên truy hỏi, nghĩ thầm ngày hôm sau sẽ tìm Duyệt Duyệt để hỏi rõ ràng.

Ngày hôm sau nơi này có tuyết rơi, từng bông tuyết nhỏ vụn bay đầy trời rồi từ từ đáp xuống mặt đất, thế giới huyên náo ngoài kia tựa như bị ngăn cách bởi màn mưa tuyết dày đặc.

Trong ổ chăn ấm áp dào dạt, Thẩm Minh Duyệt ghé vào trên giường không muốn động đậy, tay chú đặt trên eo nàng , dựa đầu vào ngực chú.

Lục Hoài Dữ tỉnh dậy, dùng cằm cọ cọ cái trán của cô gái nhỏ.

Cô gái nhỏ cau mày, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Râu chú cọ đau người ta."

Tay nhỏ với qua sờ đám râu lún phún ở cằm hắn, râu vừa nhú đâm đâm vào tay nàng, Thẩm Minh Duyệt sờ soạng vài lần, dọc theo cằm hắn lướt xuống yết hầu, đặt tay ở đó rồi bất động.

[Hoàn - Edit thô] Minh Nguyệt Lạc Ngã Hoài - Nhất Khoả La BặcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ