Không khí trong xe lúc này tuyệt đối yên tĩnh. Ở vị trí ghế sau, Mạn Khuynh San đang trong tư thế vắt chéo chân, đầu có phần hơi nghiêng, hàng mi cong mềm mại khẽ nhắm, nếu để ý kỹ thì có thể cảm nhận được hơi thở đều đều của cô. Gương mặt kiều mị ấy bây giờ trông thật là yên bình nhưng vẫn có gì đó xa cách.
Mạn Khuynh San lúc này là đang tiếp thu thêm kí ức của nguyên chủ mà thôi. Vì hồi nãy bỗng có một vài kí ức vụn vặt xuất hiện trong đầu cô. Nó là những sự việc xảy ra trong quá khứ, khi nguyên chủ còn nhỏ.
Hình ảnh một cô bé xinh xắn tựa tinh linh tầm bốn, năm tuổi mặc bộ đồ tang đôi mắt ngập nước khóc đến thương tâm bên cạnh chiếc quan tài, phía trên có đặt tấm hình một người phụ nữ trẻ mang vẻ đẹp nếu ai nhìn một lần thì cả đời sẽ không thể nào quên. Nó quá mĩ lệ thực động lòng người...
Nhưng giờ trong hoàn cảnh này trông nó thật lạnh lẽo.
Cả căn phòng trông thật ảm đạm nay lại càng thê lương hơn khi có thêm tiếng khóc của cô bé:
- Mẹ...mẹ ơi! Làm ơn đừng đi mà! Sao mẹ bỏ con lại một mình như vậy... Ở đây bọn họ xấu lắm, họ luôn bắt nạt con. Nói mẹ là kẻ điên. Không! Không phải mẹ là mẹ của con... Con nhớ mẹ lắm! Trở về với con đi mà!!!!Tang lễ được tổ chức hoành tráng vì mang tiếng là của Mạn phu nhân. Nhưng đó chỉ là vẻ bên ngoài. Bọn người Mạn gia chỉ đến bày ra cử chỉ thương tiếc cốt là cho giới nhà báo thấy việc làm của họ đối xử với người con dâu điên này đầy bao dung và tình cảm thế nào. Xong sau đó trở về như không có chuyện gì. Để mặc cô bé một mình trong phòng tang lạnh lẽo đối mặt với nỗi mất mát.
__________
Đôi mắt cô từ từ mở ra trở nên đầy thâm trầm.
" Một lũ giả tạo! " đó là những gì cô nghĩ lúc này. Đoạn Mạn Khuynh San nhìn ra cửa kính xe. Đường phố ở đây cũng nhộn nhịp sầm uất quá. Nhưng cô lại đang không có tâm trạng ngắm nhìn.
Bạch Tử Lăng nhìn qua gương chiếu hậu thấy người con gái phía sau, đầu hơi nghiêng nhìn ra ngoài, một vài sợi tóc loáng thoáng che đi một phần gương mặt được ánh sáng chiếu vào, tử mâu mang theo sự mơ hồ nhưng lạnh nhạt. Tất cả như một bức tranh tuyệt đẹp nhưng lại có chút buồn khảm vào lòng người. Bạch Tử Lăng thoáng ngẩn người, lòng khẽ rung nhưng nó rất nhanh đến nỗi chính anh còn không nhận thức được.
Rất nhanh lại quay lại tập trung lái xe.- Tới nơi rồi tiểu thư- Chất giọng trầm thấp nhưng không có độ ấm vang lên kéo Mạn Khuynh San về thực tại.
Cộp! Cộp! Cộp!
Tiếng giày cao gót cứ đều đều vang lên mặt sàn. Không khí trong Trung tâm bây giờ như ngưng đọng, tất thảy mọi ánh nhìn giờ đây đều dồn vào thân ảnh người con gái ấy. Và đều có chung một câu hỏi 'Ai đây? '
Mái tóc đen bồng bềnh như thác theo nhịp bước chân mà có phần bay bay. Gương mặt thoát tục quyến rũ nhưng lại không mang theo chút cảm xúc nào, thật là một sự xa cách đến ngộp thở. Dáng người hoàn hảo làm người ta hô hấp có chút không thông. Tất cả toát ra từ con người ấy là sự cao quý bất phạm, có cả chút quyền lực ẩn giấu. Tất nhiên rồi, kiếp trước được mệnh danh là Bà hoàng của ngành trang sức mà tại sao không thể có chút thần thái này cho được.
![](https://img.wattpad.com/cover/182691699-288-k694992.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
Chết tâm
Ficción GeneralCô gặp cô ấy qua một cuốn tiểu thuyết, một nhân vật phụ đáng thương. Cảm thấy số phận giữa mình và cô gái ấy có điểm tương đồng, đều là những kẻ cô đơn bị người khác khinh thường. Xong trong tương lai... Bánh xe số phận đi chệch quỹ đạo. Cô lần nữa...