Chương 2

7.8K 467 14
                                    

Sakura mở mắt. Ồ, đây chính là cái trần nhà quen thuộc trong phòng của mình.

Cô nhìn sang. Những ánh nắng tinh khôi của sớm mai len lỏi qua từng kẽ lá, lọt vào ô cửa sổ. Những cơn gió nhẹ nhàng của mùa xuân khẽ khàng lay chuyển từng cánh hoa anh đào nở muộn. Tiếng đinh đinh vui tai của chiếc chuông gió cùng tiếng chim kêu líu lo tạo nên một bản hòa tấu ngọt ngào như rót mật vào tai.

A, thanh bình quá!

Đã bao lâu cô không về nhà rồi nhỉ? Đã bao lâu rồi cô không bình tĩnh ngồi xuống thưởng thức những thanh âm của cuộc sống, thưởng thức vẻ đẹp của tự nhiên? Đã bao lâu rồi từ khi cô bị cuốn theo dòng đời tấp nập, hối hả, chẳng để ý đến thế giới xung quanh đang ngày một chuyển biến.

Sắp qua mùa xuân rồi, vậy mà mùa xuân đến tự lúc nào cô cũng chẳng hay.

Đôi khi, sống chậm lại một chút cũng là một ý chuyện tốt. Đã lâu lắm rồi không về nhà, mặc dù đã thức dậy nhưng cô vẫn muốn nằm thêm một chút nữa để tận hưởng khoảnh khắc yên bình hiếm có này...

Cô muốn lười một chút, một chút thôi, rồi cô sẽ lại trở về những tháng ngày vất vả tấp nập kia.

Có tiếng gõ cửa. Bà Mebuki tiến vào.

"Sakura? Tỉnh rồi hả?" Bà Mebuki cười dịu dàng, "Bữa sáng chuẩn bị xong rồi đấy, xuống ăn thôi con."

Thời khắc này, Sakura thực sự muốn khóc. Cố gắng sao cho những giọt nước mắt không trào ra nơi khóe mi, Sakura đáp: "Vâng ạ!"

Cuối cùng cũng được ở nhà, cô sẽ cố gắng giúp ba mẹ thật nhiều, chăm sóc ba mẹ thật nhiều, làm một đứa con gái thật ngoan.

...

Ông Kizashi và bà Mebuki đều cảm thấy hôm nay con gái có gì đó là lạ.

Nó im lặng ăn cơm, chẳng còn nói nhiều như xưa, cứ chốc chốc lại gắp thức ăn cho hai ông bà. Ngay cả những trò đùa quái gở thường ngày của ông Kizashi cũng không làm cho Sakura tức giận, ngược lại cô còn mỉm cười thật dịu dàng.

Ù uôi, sởn gai ốc. Chẳng biết nó gặp phải chuyện gì mà thay đổi một cách chóng mặt như vậy, Kizashi tự nhủ. Nhưng tính ông hiếm khi tâm sự gì đó với con gái lắm, những chuyện như thế này chắc phải nhờ đến vợ mình rồi. Ông liếc sang Mebuki.

Cả bà Mebuki cũng thấy con gái thật là khó hiểu, lâu lâu không gặp mặt mà nó như biến thành một người khác. Chẳng qua bà cũng không tiện mở miệng. Bình thường muốn hỏi han hay tâm sự với nó thì nó cũng chỉ cáu gắt lên thôi, vậy nên từ lâu chẳng mấy khi hai mẹ con ngồi với nhau bàn chuyện rõ ràng. Những lúc như thế này đều là chuyện đến rồi chuyện sẽ đi, chẳng mấy chốc sẽ trở lại bình thường.

Bà thở dài. Có đứa con thông minh lại giỏi giang nhưng cá tính thất thường thế này cũng mệt tâm lắm đấy.

Đợi một thời gian nữa xem sao vậy.

Ba người, mỗi người chìm trong suy nghĩ riêng. Ăn cơm xong, Sakura giành quyền rửa bát, hai ông bà càng thấy kì lạ hơn nhưng cũng không nói gì nhiều. Chẳng là hai ông bà không biết Sakura đang lo lắng cho mình. Nhìn thấy mái đầu ngày càng có nhiều sợi tóc bạc của bố mẹ, Sakura đau lòng, tại sao không nhận ra sớm hơn, để bây giờ không phải hối hận, để có thể giúp ông bà từ lâu.

[SasuSaku][Fanfiction] Còn yêuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ