Chương 6: Dị ứng với lông mèo

3.5K 158 2
                                    

Bác sĩ kê cho Nguyệt Nguyệt đơn thuốc, hơn nữa còn nhắc nhở một ít những việc cần chú ý ngày thường, cùng với dự phòng bệnh nếu nặng hơn.

Thời điểm Lý thúc đi lấy thuốc, hai người ngồi ở trên hành lang chờ của bệnh viện. Đèn đường mờ nhạt, ở trong phòng bệnh truyền ra một hai tiếng mèo lẩm bẩm, như là có đem long mềm lướt qua trong lòng Hứa Hành Niên, kiềm chế không được cảm giác ngứa.

Trên thực tế, anh là thật sự cảm thấy ngứa.

Vừa rồi nương theo ánh đèn nhìn xuống tay, phát hiện sưng đỏ một mảnh, nói vậy hai cánh tay cũng là không thể may mắn thoát khỏi.

Mà Đường Ôn cũng không biết.

Lúc này cô đang ngồi ở ghế dựa, Nguyệt Nguyệt tinh thần hơi tốt lên một chút, ở đại sảnh hộ lý cho nó ăn một ít cá khô, cô sợ nó khát nước, nghĩ muốn cho nó uống nước.

Đường Ôn mặc áo khoác của Hứa Hành Niên, tay áo có điểm hơi dài, hai ngón tay nhỏ nỗ lực hướng ra phía ngoài, chạy đến bên ngoài lấy nước.

Vốn dĩ độ cao mặt bàn cũng đã tới đỉnh đầu Đường Ôn, bình nước lại đặt ở trên cao, cốc nước đều với không tới.

Hộ lý lúc này cũng đi toilet, trống rỗng, không ai có thể giúp cô.

Cô nỗ lực mà nhón mũi chân, một tay nhỏ cố lay mặt bàn, mãi mới đủ sức lực ở chỗ uống nước phía trên lấy cốc giấy .

Thật vất vả mới lấy được cốc giấy nhỏ, không biết nơi nào đột nhiên vang lên vài tiếng chó kêu, sợ tới mức cô sắc mặt tái nhợt, một phát dùng sức không cẩn thận đem cốc nước đổ xuống dưới.

"Nha ——" cô khẽ kêu một tiếng, theo bản năng mà ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, nhắm chặt đôi mắt.

Không ngoài dự liệu, cái cốc "Bang" một cái mà nện ở đỉnh đầu cô, lại lăn tới, dừng ở trên sàn nhà.

Cô mở mắt ra nhìn về phía một bên, còn tốt quá, cốc được làm bằng giấy không bị vỡ, không có ai tới.

Đang ở hành lang xem quảng cáo Hứa Hành Niên nghe thấy tiếng, quay mặt đi tới, thấy cô ngồi xổm ngồi dưới đất, dẩu khóe miệng đi nhặt cái cốc.

"Làm sao vậy?" Anh vội vàng mà đi tới.

"Em muốn lấy nước." Cô liếm liếm khóe môi, đứng dậy, ôm cốc nước, nhìn nhìn bình uống nước, lại nhìn nhìn Hứa Hành Niên.

Ánh đèn chiếu rọi một bên mặt anh, như là đại dương sâu thẳm. 

Hứa Hành Niên: "......"

Anh lúc này mới thấy bình nước phía sau cô, lúc sau hiểu ý, đi qua tiếp nhận cái cốc trong tay cô, đi qua lấy nước cho cô.

Thanh âm uống nước "Ùng ục" ở yên tĩnh hành lang đặc biệt vang.

Lúc này hộ lý cũng đã trở lại, trong ngực còn ôm một con mèo không biết từ phòng bệnh nào chuồn ra, chỉ thấy nó "Meo" mà kêu một tiếng.

Đường Ôn nhìn động tác uống nước của Hứa Hành Niên, đuôi mắt đảo qua, đột nhiên thấy lòng bàn tay anh đỏ lên.

[EDIT] Đuôi nhỏ thật ngọt - Nhan Ôn Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ