Chap 02: Ăn sạch em từ đầu đến chân (H)

5.3K 164 1
                                    




Cô ta nhẹ nhàng đặt Joo Hyun lên giường, tay chân vẫn bị trói chặt nhưng còn cố sức giẫy giụa, trông Joo Hyun đáng yêu hơn. Một con thú nhỏ bị bắt và bất lực tìm cách thoát ra...

Em thoát được tôi sao?

Cánh môi mộng đỏ nhếch lên mang tà khí. Tay nàng vốn bị trói vào nhau, giờ còn bị trói hẳn vào thành giường.
Ngoài khung cửa sổ, hoàng hôn đã bị bóng đem dần nuốt chửng, không có gió, càng không có không khí dễ dàng lọt vào căn phòng này. Trước đây Joo Hyun cho xây ngôi nhà, cẩn thần dặn người làm phòng cách âm bởi bản thân bị khó ngủ. Có lẽ điều đó chính là thứ đẩy nàng vào vực thẳm, vì giờ có la khản họng cũng chẳng ai nghe.
- Cô muốn gì? Thả tôi ra. – Joo Hyun ương ngạnh bây giờ nói giọng như muốn đàm phán, người kia nghe vậy bật cười, ngồi lên, ánh mắt thong dong lướt qua thân thể nàng từ đầu đến chân.
- Tôi muốn em. - Đôi mắt thâm thuý không bị mặt nạ che khuất nhướn mày với cô.
- Tha cho tôi đi, cô muốn gì tôi cũng đồng ý... Tiền, muốn bao nhiêu cũng được.
- À, xin lỗi, ngoài cơ thể của em ra, bây giờ tôi không còn hứng thú với cái gì khác.
Vô liêm sỉ, ai cho chứ!
Chỉ là bây giờ Joo Hyun không có bất kì một khả năng phản kháng nào. Mắt cay xè tủi thân cùng cực, cái cảm giác bất lực và tuyệt vọng.
Cô ta không nao núng với biểu cảm đáng thương này, sau khi ngắm nhìn nàng, liền cúi xuống áp đôi môi nóng bỏng lên đôi môi bóng loáng của nàng, cảm giác ấm áp từ khuôn miệng chuyền đến toàn thân Joo Hyun. Từ sâu trong tiềm thức, trong tâm khảm, có cỗ nhiệt lưu chảy dài theo đường đi mạch máu, chạy khắp cơ thể. Chính xác là cái thứ có gì đó trong rượu đang thao túng nàng.
Môi rời môi, bởi nàng không chịu hợp tác, cắn chặt răng, chắc vì lẽ đó nên cô ta chán nản chăng, đôi môi có lửa ấy đã lần mò sang nơi khác, nơi chiếc cổ cao cao, thở nhẹ vào tai và cắn mút vành tai nàng, mặc kệ luôn chiếc hoa tai kim cương ngự trị ở đó.
Một bàn tay... Bàn tay thon dài, bàn tay càn rỡ, đê hèn đang mon men vuốt lần xuống vùng bụng phẳng lì, rồi luồn xuống dưới, tốc ngược chiếc váy nàng đang mặc, cách một lớp quần chip là có thể chạm vào da thịt chỗ nhạy cảm nhất... Aaaaa. Chưa vội vào bên trong, nhưng Joo Hyun đã cảm nhận rõ ràng từng ngón tay cô ta.
Cô gái nhỏ bắt đầu run rẩy, sự run rẩy làm ai đó càng hưng phấn hơn, ấn vào nơi nhô cao chỗ tay cô ta đang ve vuốt một cái. Nàng giật nảy.
Nước mắt chảy dài, lần đầu tiên có người xúc phạm đến thân thể nàng như vậy. Khốn kiếp! Nàng khóc không phải vì sợ, không phải vì đau, mà khóc vì sự tôn nghiêm của mình bị người ta chà đạp.
- Đừng khóc nào, tôi có làm gì mạnh đâu, từ từ em sẽ dễ chịu.
Giọng nói trầm ấm vang bên tai Joo Hyun, cái gì chứ? Cô ta đang vỗ về? Nghe có vẻ giống như khiêu khích hơn.
Chiếc lưỡi ẩm ướt quét qua khuôn má nàng, hút lấy giọt nước mắt mặn đắng rịn ra từ khoé mi.
Trời ơi đồ biến thái!
Joo Hyun không khóc nữa, nàng là người cứng rắn nhất định không được khóc, tiểu thư lạnh lùng kiêu kì không việc gì phải khóc trong vòng tay cô ta.
Joo Hyun lắng hết cái nóng râm ran khắp châu thân, cắn chặt môi giữ thái độ lạnh ngắt quay sang một bên, trân mình như khúc gỗ, mặt kệ cô ta ve vuốt mình. Theo một nghiên cứu khoa học nào đó, khi bị hiếp dâm mà giẫy giụa sẽ tăng kích thích cho kẻ biến thái, hơn nữa nếu làm loạn cả lên, nàng sẽ không còn....... đẹp!!! Được! Vậy cô ta muốn làm gì thì làm, có khi mất hứng sẽ thôi.
Con người kia cảm nhận sự kì lạ, liền xoay người nhỏm dậy, nhìn biểu cảm cứng đầu của nàng một thoáng liền nhếch môi. Đúng là cô gái thú vị!
Rất nhẹ nhàng, một bàn tay rê lên mặt Joo Hyun, kéo môi nàng chững lại, lần nữa áp môi vào môi, càng cứng rắn càng dễ thương mà... Chiếc lưỡi công kích nàng bị hàm răng đều tăm tấp chặn lại... Bất ngờ Joo Hyun cảm nhận một cái đau nhói, môi dưới bị người ta cắn mạnh, đau quá!
- A! – Nàng kêu khẽ một tiếng.
Chiếc lưỡi ma đạo tận dụng thời cơ chui tọt vào trong, thoã thích khám phá, công thành liệt địa, rút hết oxy trong nàng... Joo Hyun thất thủ!!!
Dù môi dưới bị cắn đến sưng đỏ, cũng phải chấp nhận cam phận bị người ta tiếp tục giày vò, đầu óc nặng trĩu của Joo Hyun buông thả dần, bỏ mặc cho ai đó tấn công kịch liệt, vét hết mật ngọt nụ hôn đầu đời. Phía bên dưới, bàn tay hư hỏng kết hợp nhuần nhuyễn môi lưỡi. Một cảm giác... đáng ghét?!
Đôi môi chỉ buông ra khi nhận thấy mặt Joo Hyun bắt đầu tím lên vì mệt, vì khó thở, chỗ tư mật của nàng hình như cũng được buông tha.
Chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì... Roẹtttttt.... Chiếc đầm bị xé rách.
Ưm... Cả cơ thể phô bày trước mặt người xa lạ, tất cả chỉ được che đậy bằng bộ đồ trong bé tí ti. Theo bản năng nàng co người.
- Đừng... Đừng nhìn. - Giờ mới thực sự biết cái gì là hoảng loạn.
- Em thật đẹp... - Người đó nhoài người, trườn lên trên thỏ thẻ vào tai nàng.
Khen ư? Đồ khốn.
Tiếp theo là mặc kệ sự hằn học của Joo Hyun, cật lực chiếm lấy chiếc cổ quyến rũ, nụ hôn trượt dài xuống bầu ngực, thích thú cắn mút vùng da mềm mại xung quanh gò bồng đảo. Joo Hyun cảm thấy chút đê mê... Í không được, không được!!... Trấn hồn lại, nhất định không để lý trí bị người ta thao túng. Bị hãm hiếp mà vẫn cảm thấy sung sướng sẽ trở thành tự nguyện T.T
Người đó bây giờ nằm hẳn trên cơ thể Joo Hyun, ngã ba được che chắn bởi chiếc quần nhỏ của nàng tuy không bị năm con rắn kia quấy phá, nhưng lại bị cái đầu gối đê tiện liên tục cọ xát, rát bỏng... Nàng chết mất, cảm giác này... Rần rần...
Phựt...
Dây áo ngực cũng bị bứt ra, hai quả tuyết lê phô bày, người kia lại ngắm nhìn say mê, mỗi một lần món đồ nào trên người nàng rơi xuống, đều bị ánh mắt ấy xoáy vào, kéo dài sự tuyệt vọng, đau khổ, dằng vặt của Joo Hyun. Nếu được, nàng thà cắn lưỡi tự vẫn luôn để đỡ thấy tủi nhục ê chề.
Nàng lắc đầu, nước mắt lại rơi trong vô thức, vừa đó bầu ngực cũng vừa nằm gọn trong miệng người ta. Chiếc lưỡi tăng động quét khắp nơi trên đỉnh hồng hào, làm nó bóng nhẵn... Ôi rạo rực kinh hồn!
Giờ đây, Joo Hyun có muốn níu kéo lý trí cũng không còn khả năng... Hai gò bồng đảo đều bị ăn trọn, sao không nuốt hết luôn đi, đồ xấu xa... (Nuốt được là nuốt luôn rồi má ơi).

[WENRENE H+] "Ăn" em từ cái nhìn đầu tiên (Cover+Edited)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ