Sau đêm đó Jungkook nhận thấy có một vài thay đổi nho nhỏ xảy ra với mình. Giống như việc cậu cứ thi thoảng lại lén ngắm nhìn người kia, hoặc giả cậu sẽ cố tình đụng chạm quá mức cần thiết khi diễn. Và cậu cảm thấy thân mình rạo rực khi nhìn vào dái tai, vào đôi môi, vào cái cổ và cả xương quai xanh ẩn hiện kia. Có một sự khao khát kì lạ được chạm vào những nơi đó. Những ngày này Jungkook thật sự phải kiềm mình lại rất nhiều. Cậu lại không đủ kiến thức để hiểu những cảm giác kì lạ này là gì và sâu thẳm trong tiềm thức Jungkook vẫn luôn thầm nhủ sau khi xong bộ phim này nhất định mọi chuyện lại đâu vào đấy thôi.
"Taehyung, lại đây tôi xoa chân cho cậu."
"Không cần đâu."
"Sao lại không cần, hôm nay chạy mệt cả ngày, phải xoa chân mới có thể ngủ ngon được."
Taehyung đưa chân đến trước mặt Jungkook, mày nhướng lên ý tứ bảo Jungkook xoa đi. Jungkook nhàn nhạt liếc hành động của anh rồi quay mặt đi. Taehyung thấy mình bị ngó lơ liền nhào tới, dùng chân dẫm lên gối cậu. Jungkook bày ra vẻ mặt tức giận, đẩy mạnh chân anh xuống, còn mắng vào mặt anh hai chữ điên à. Taehyung bị ghẻ lạnh, ấm ức đứng lên phân bua "Kịch bản bảo cậu xoa chân cho tôi mà?"
"Chỉ đang khớp lời thoại thôi, không cần diễn thật quá đâu."
"Lúc thì cậu bảo phải tập cho tốt, lúc thì cậu bảo không cần diễn thật. Con người của cậu sao kì lạ vậy hả?"
"Phiền thật!" Jungkook nhíu mày, nhẹ buông một câu rồi bỏ đi.
"Cậu.. cậu.." Taehyung tức chết rồi. Anh nghĩ anh sẽ vì Jungkook mà tức giận sinh ra trầm cảm mất thôi. Lần đầu tiên đi đóng phim, lại vớ phải kiểu bạn diễn này, kinh nghiệm không có, chỉ thêm chán nghề.
Jeon Jungkook từ khi hợp tác đã luôn khi dễ anh, dạo gần đây còn gắt gỏng nhiều hơn mấy lần, ánh mắt nhìn anh lúc nào cũng tỏ vẻ chán ghét, như hận không thể tránh xa anh nghìn mét. Taehyung không thấy mình sai chỗ nào cả. Người như anh ai gặp cũng khen vui vẻ, hiền lành, hoa gặp hoa nở, người gặp người yêu. Nhưng mà thái độ của Jungkook đối với anh, khiến anh phải ngẫm lại lời khen kia hằng mấy chục lần.
"Taehyung, có chuyện không vui hả?"
Taehyung ngước lên nhìn người bạn diễn, mỉm cười miễn cưỡng "Không có gì đâu."
"Jungkook đâu rồi? Hai người khớp kịch bản xong chưa?"
Taehyung không trả lời câu hỏi của bạn, mà hấp tấp kéo tay người ta ngồi xuống ghế, vẻ mặt đầy mong chờ hỏi "Cậu thấy mình là người thế nào?"
Bạn diễn cảm thấy đôi chút bất ngờ, sau đó cười vui vẻ trả lời "Tất nhiên là đáng yêu, tốt bụng. Còn cởi mở, hòa đồng, vừa gặp liền thích." Nói xong còn đưa tay véo má anh một cái.
Taehyung hào hứng "Đúng không? Mọi người đều quý mình đúng không?"
"Ừm."
"Thế nhưng mà.. Jungkook hình như không thấy vậy.." Taehyung vừa mới rạng rỡ đó bỗng ỉu xìu, mặt cúi xuống nhìn mấy ngón tay đang dày vò qua lại.
Bạn diễn cười lớn "Thì ra là đang buồn Jungkook hả? Thôi nào, cái tên Jungkook đó thì có vừa mắt ai đâu. Trong đoàn phim có ai chơi được với cậu ta đâu chứ. Mình còn chưa thật sự nói chuyện với cậu ta lần nào kìa."
YOU ARE READING
KookV | Điều đáng yêu duy nhất của Jeon Jungkook
FanfictionGặp được Kim Taehyung là điều đáng yêu duy nhất trong đời Jeon Jungkook.