Chương 4

493 16 0
                                    


Chương 4

Đường đường là một sư phụ, tại sao phải "ra mắt" đại sư huynh?

Trình Tiềm và Hàn Uyên đều không hiểu, mà vị sư phụ sợ thiên hạ không loạn còn giải thích: "Không cần để ý, đại sư huynh của các con cũng không bận tâm đâu, không cần sợ nó, cứ như vi sư là được."

Chờ một chút, cái gì gọi là "Như vi sư"?

Nói chung, Mộc Xuân chân nhân đã thành công mê hoặc hai đệ tử đầu óc nông cạn thành một bãi hồ nặng trịch.

Qua sơn môn, có mấy thiếu niên đạo đồng theo tiếng nước róc rách ra đón.

Các đạo đồng này người lớn chừng mười bảy mười tám, người nhỏ chừng mười ba mười bốn, ai cũng mi thanh mục tú, như một đám kim đồng ở cạnh thần thiên, tay áo không gió mà tự lay động.

Khỏi phải nói đến Hàn Uyên đang trợn mắt há mồm, ngay cả Trình Tiềm dọc đường hơi khoa trương, cũng sinh ra chút ít mặc cảm tự ti.

Bởi vì loại tự ti này, Trình Tiềm tự động chọn cách chống cự. Theo bản năng nó tự kéo căng mặt mình, thẳng lưng, mạnh mẽ giấu đi hiếu kỳ và sự thiếu kiến thức của mình.

Đạo đồng dẫn đầu nhìn thấy Mộc Xuân chân nhân từ xa, người chưa tới đã nở nụ cười, thái độ hơi tuỳ ý: "Chưởng môn đi du lịch ở đâu mà sao cả người như chạy nạn vậy —— ôi chao, đây là... Ở đâu lừa gạt được tiểu công tử này vậy?"

Trong lòng Trình Tiềm thầm phân tích từng câu từng chữ bắt chuyện thân thiết, cũng không thể cào ra được tí tẹo tôn sùng nào, mấy lời chào hỏi của đạo đồng không giống dành cho "Chưởng môn", mà cho "Hàn đại thúc xóm bên" chẳng hạn.

Mộc Xuân chân nhân không để bụng, trên mặt còn bày một nụ cười thiếu đầu óc, chỉ Trình Tiềm và Hàn Uyên nói: "Đệ tử ta mới nhận, còn nhỏ lắm, làm phiền các ngươi thu xếp cho."

Đạo đồng cười nói: "Thu xếp tới chỗ nào?"

"Đứa này dẫn đến nam viện." Mộc Xuân chân nhân tiện tay chỉ Hàn Uyên, sau đó hình như vô tình cố ý cúi đầu, nhìn Trình Tiềm đối diện từ đầu đến đuôi. Tiểu thiếu niên với một cặp mắt trắng đen rạch ròi ẩn chứa sự kiềm chế bẩm sinh, còn có một chút gì đó nhìn không thấu, đang lúng túng trước hoàn cảnh xa lạ.

Khoé miệng tươi cười không đứng đắn của Mộc Xuân chân nhân bỗng thu lại, một lát sau, ông dùng thái độ gần như nghiêm nghị nói chỗ ở của Trình Tiềm: "Để Trình Tiềm ở Biên Đình đi."

"Biên Đình" không phải một cái đình, mà là một tiểu viện hơi chếch, có phần hơi xa rời quần chúng, một bên tường viện có dòng suối nhỏ lượn lờ chảy qua, một bên là rừng trúc rộng lớn, an tĩnh cực kỳ.

Rừng trúc này có lẽ đã nhiều năm, ngay cả gió nhẹ vờn qua cũng nhuộm một màu xanh biếc, cả viện dường như đắm mình vào biển trúc, màu xanh có phần thanh tâm quả dục.

Ngoài cửa viện có treo hai ngọn đèn chong khắc phù chú, so với cái "Đồ gia truyền" của Trình gia thì tinh xảo hơn, quầng sáng nhu hoà, gió thổi không lay, người đi không sợ, một trái một phải, tĩnh mịch trống trải kẹp một tấm biển, trên đó viết hai chữ "Thanh An".

Hai chữ này với "Phù Dao" ở dưới cổng kia hình như từ một người viết.

Đạo đồng dẫn đường cho Trình Tiềm tên là Tuyết Thanh, xấp xỉ tuổi với đại ca. Tuyết Thanh không cao không thấp, không mập không ốm, nhìn kỹ coi như thanh tú, nhưng ngũ quan lớn lên hơi nhạt nhẽo, là người tầm thường nhất giữa đám đạo đồng, tính tình cũng ít nói, không thích làm ồn ào.

"Đây là Biên Đình trên núi chúng ta, còn gọi là Thanh An cư. Nghe nói trước đây chưởng môn từng ở nơi này, sau lại bỏ trống để làm trai đường (phòng trai giới)." Tuyết Thanh nhẹ nhàng chậm rãi giải thích, "Tam sư thúc biết cái gì gọi là trai đường không?"

Quả thật Trình Tiềm không mấy rõ ràng, nhưng nó cứ làm bộ không lưu ý chuyện này, theo Tuyết Thanh vào trong tiểu viện. Giữa tiểu viện là một cái hồ nước nhỏ vuông vắn cỡ một trượng, phía dưới có một cái khay bằng cây du đen khắc phù chú, chắc để cố định gì đó —— nước trong hồ không gợn không sóng, ngưng tụ không chảy.

Khi đến gần nhìn kỹ, Trình Tiềm mới phát hiện ra đó không phải là cái hồ nước mà là một khối bảo thạch to lớn hiếm thấy.

Khối đá kia không phải ngọc thạch hay phỉ thuý, sờ vào thấy lạnh, trong màu xanh thẫm có chút lam, lành lạnh mà tĩnh mịch.

Trình Tiềm chưa từng thấy qua vật hiếm lạ này, dù không muốn tỏ vẻ như tên nhà quê, nhất thời vẫn nhìn đến ngân ngẩn người.

Tuyết Thanh nói: "Không biết vật này là cái gì, mọi người đều gọi nó là Thanh Tâm thạch do chưởng môn tìm thấy. Lúc trước mỗi lần trai giới người đều dùng nó làm đệm lót. Có nó trấn, mùa hè viện này mát mẻ hơn nhiều."

Trình Tiềm nhịn không nổi chỉ vào phù chú trên khay du mộc hỏi: "Tuyết Thanh ca, phù chú này dùng để làm gì?"

Dường như Tuyết Thanh không ngờ Trình Tiềm sẽ khách khí với y thế, sửng sốt chốc lát mới đáp: "Tam sư thúc chớ nên bắt bẻ ta —— đây không phải phù chú."

Trình Tìm nhìn y một cái, từ trong ánh mắt lạ lẫm của nó Tuyết Thanh đọc được một chút cẩn thận dè dặt. Ánh mắt thiếu niên này như biết nói, chưởng môn nhặt về được một vị so với một vị, càng lộ ra vẻ tinh điêu tế trác.

Tuyết Thanh không biết phải miêu tả thế nào nữa, kỳ thực y nhìn ra được hài tử này xuất thân không cao, cũng chưa chắc đọc qua nhiều sách. Nhưng nó đang cố tạo mình thành một người quân tử, diễn đến rập khuôn, giở tay nhấc chân đều thận trọng, dường như không biết nên dùng vẻ mặt gì để cùng người ta giao tiếp.

Nói thẳng ra là, chỉ cố làm ra vẻ —— hơn nữa còn không có đối tượng và mục tiêu cụ thể để mô phỏng.

Thông thường, người hay làm bộ ít nhiều khiến người ta thấy đáng ghét, dù có là trẻ con. Không biết tại sao, Tuyết Thanh không hề ghét Trình Tiềm, trái lại cảm thấy thương hại nó, vì vậy mới nhỏ nhẹ chậm rãi đáp: "Tam sư thúc, Tuyết Thanh chỉ là một tôi tớ phụ việc tư chất không tốt, chuyên chăm sóc chưởng môn và các tiểu sư thúc hằng ngày. Phù chú bác đại tinh thâm, những người như chúng ta, ngay cả hiểu sơ sơ cũng không tới, chỉ bởi nghe chưởng môn có nói mấy lời, trở về học vẹt mà thôi. Công tử có thể đến hỏi chưởng môn hoặc nhà ta... Đại sư huynh của người."

Trình Tiềm nhạy bén nghe được hai chữ "Nhà ta", liên tưởng đến thái độ các đạo đồng với chưởng môn thân thiết có thừa cung kính không đủ, trong lòng nổi lên nghi ngờ.

Tuyết Thanh nhanh chóng dẫn nó làm quen nội thất bên trong Thanh An cư, vội vã giúp nó tắm rửa một thân bụi bặm đất cát, đổi cho nó một bộ y phục thoả đáng, thu dọn sạch sẽ cả trong lẫn ngoài mới dẫn nó đi ra.

Trình Tiềm một bên cố giấu vẻ quê mùa, một bên nói bóng nói gió và hỏi thăm Tuyết Thanh đại sư huynh là thần thánh phương nào. Biết được vị đại sư huynh này họ Nghiêm, tên Nghiêm Tranh Minh, xuất thân phú quý.

Lục Hào [ Priest ]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ