Chương 476: Là một kẻ biến thái (2)

939 17 0
                                    

Cũng chỉ là một cái hôn mà thôi, lại làm cô mặt đỏ tim đập, chột dạ cúi thấp đầu, chỉ sợ nhân viên thấy.

Vội vã đi tới phòng làm việc, vừa đẩy cửa ra liền nhìn thấy một bó hoa hồng lớn đỏ rực trên bàn làm việc, bên trong thiệp không có ký tên.
Kết hôn một năm, ly hôn năm năm, đây là lần đầu tiên Phó Thần Thương tặng hoa cho cô.

Mặc dù bây giờ cô cũng đã là bà mẹ hai mươi năm tuổi, nhưng mà cho tới nay cũng chưa từng hưởng thụ qua cảm giác yêu đương bình thường.

Cho nên cường điệu "Bình thường" , là bởi vì lúc đi học mặc dù từng có rất nhiều bạn trai, nhưng không phải đánh nhau cùng nhau chính là đua xe cùng nhau, sẽ không có một ai là yêu đương nghiêm túc cả.

Về phần Phó Thần Thương thì lại càng không cần phải nói, quan hệ giữa bọn họ càng giống như cha và con gái, giáo viên và học sinh vậy, nào có chút bộ dáng của người yêu, vợ chồng chứ.

Không ngờ người kia cũng có một ngày mở mang đầu óc đấy. . . . . .

"Đông đông đông" tiếng gõ cửa vang lên cắt đứt suy nghĩ của cô.

"Mời vào."

Tống Hưng Quốc đi vào, gương mặt sắp cười thành một đóa hoa loa kèn rồi.

"An Cửu, vừa rồi là Phó Thần Thương lái xe đưa con đến sao?"

"Thế nào?"

Tống Hưng Quốc xoa xoa đôi bàn tay, "Không có gì không có gì. . . . . . Ha ha, có thể tự mình lái xe được, xem ra thân thể thật sự hoàn toàn không thành vấn đề, vậy thì ba hoàn toàn yên tâm. An Cửu, con không biết mấy tháng này bên ngoài đồn đại khó nghe đến mức nào, đều nói Phó Thần Thương tỉnh lại cũng thành tàn phế, đời này cũng không thể đứng lên được nữa, những người đó ước gì cậu ấy tàn phế mới tốt đâu. . . . . ."

"Trước đó tôi đã nói với ông chân của anh ấy không có việc gì, không phải là ông cũng không tin."

Tống Hưng Quốc cười ngượng nói sang chuyện khác, "Tối hôm nay có cần ba cùng đi với con không? Một mình con có thể chứ?"

"Không cần, lần này tôi muốn bản thân thử sức một chút. Đúng lúc. . . . . . tôi cũng quen biết Tiết Hạo." Lúc An Cửu nói lời này còn cố ý nhìn nhiều Tống Hưng Quốc một cái.

Tống Hưng Quốc ý thức được mình chuyển sang một chủ đề lúng túng hơn, lập tức đầu đầy mồ hôi lạnh, vì vậy không thể làm gì khác hơn là giả ngu không đề cập tới những chuyện kia nữa, "Tập đoàn Tiết thị gần đây vẫn không hợp với chúng ta, mảnh đất ở khu vực phía Tây kia cũng là bị bọn họ cướp đi, bây giờ lại đột nhiên chủ động đưa ra đề nghị hợp tác với chúng ta cùng nhau làm hạng mục, thật sự có gì đó không đúng, An Cửu con nhất định phải cẩn thận một chút, không cần vội vã ký, tốt nhất. . . . . . Tốt nhất có thể để cho Phó Thần Thương giữu giữ cửa cho con. . . . . ."

An Cửu khẽ cau mày, "Được rồi, trong lòng tôi có tính toán."

"Được được được, con bận đi, ba đi trước, có thời gian rảnh thì về nhà ăn bữa cơm, An Bình vẫn nhắc đến con."

Sau khi Tống Hưng Quốc rời đi, An Cửu nhìn hoa hồng trên bàn ngẩn người một lúc, cô nghiêm túc suy nghĩ phản ứng bình thường mà một cô gái nên có, vì vậy quyết định gọi điện thoại cho Phó Thần Thương.

"Alo, An Cửu?" Phó Thần Thương hơi bất ngờ vì lúc này cô lại gọi điện thoại cho anh.

Lời thoại mà An Cửu chuẩn bị phải đi vài vòng trong đầu cuối cùng mới có thể nói ra: "Cái đó. . . . . . Cám ơn hoa của anh, em rất thích."

Kết quả, phản ứng của Phó Thần Thương cũng nằm ngoài dự đoán của cô.

"Hoa?" Giọng nói của Phó Thần Thương lập tức lạnh ba phần, "Không phải là của anh tặng."

Sau đó An Cửu liền hoàn toàn ngây người rồi.

"Không phải anh? Vậy sẽ là ai chứ. . . . . ."

Phó Thần Thương cười lạnh một tiếng, "Anh cũng muốn biết là tên đàn ông thối nào đây."

Đang yên đi làm làm cái gì! Lúc này Phó Thần Thương hận không thể vác cô về nhà nhốt lại ngay lập tức. . . . . .

Lúc này An Cửu lại chỉ muốn tìm một cái lỗ chui vào, vội vã nói: "Không phải anh, vậy thì thôi, em cúp máy đây, tạm biệt!"

"Tống An Cửu, em dám tắt điện thoại thử xem."

". . . . . ."

"Em không có gì muốn giải thích với anh sao?"

An Cửu tức giận nói thầm, "Giải thích cái gì chứ! Trên thiệp không ký tên, em làm sao biết tên đàn ông thối nào chứ!"

Vốn dĩ tưởng là Phó Thần Thương mở mang đầu óc rồi, kết quả lại là một sự nhầm lẫn, cô còn tức giận hơn đây này.

"Ném." Phó Thần Thương lạnh lùng nói.

"Không muốn, đây là lần đầu tiên có người tặng hoa cho em!" An Cửu giận dỗi trực tiếp cúp điện thoại "Pằng" một tiếng.

". . . . . ."

10 phút sau, phòng làm việc của An Cửu tràn đầy một phòng hoa hồng, ngay cả chỗ để người đứng chân cũng không có, vẫn còn đang không ngừng có người đưa đến. . . . . .

Gần như tất cả nhân viên trong công ty đã chạy ra ngoài xem náo nhiệt buôn chuyện, còn có người đang lén lút dùng di động chụp hình nữa. . . . . .

"Thế này thì quá mức rồi!"

"Đúng vậy!"

"Năm đó vị giám đốc Tống này của chúng ta ở thành phố A là không ai không biết, không ai không hiểu là học sinh cá biệt, cả ngày chơi bời lêu lổng, còn cosplay thành hình thù kỳ quái, làm mất hết mặt mũi của người nhà họ Tống, chủ tịch không có cách nào với cô ấy. Nhưng bây giờ, chậc chậc, tốt nghiệp đại học danh tiếng của nước ngoài, muốn khí chất có khí chất, cần gương mặt có gương mặt, muốn vóc người có vóc người, quan trọng nhất là, muốn đàn ông có đàn ông. . . . . . Thật sự là quá ghen tị rồi !"

"Cái gì chứ! Nói hay như vậy, rốt cuộc thì đàn ông của cô ấy là ai vậy? Sẽ khiến phụ nữ vui vẻ như vậy, nói không chừng chính là công tử đào hoa. . . . . ."

An Cửu lặng lẽ khóa cửa phòng làm việc lại: "Là một kẻ biến thái. . . . . ."

(Quyển 3) Ông xã cầm thú không đáng tin - Quẫn Quẫn Hữu YêuWhere stories live. Discover now