Chương 12: Tâm sự

468 23 3
                                    

*Ùm...*
Min Hyuk nhìn theo hai người nhảy xuống nước mà đứng lặng người không biết phải nói gì. Hắn sợ hãi kéo người chạy đi thật nhanh, hắn sợ nếu có người đi qua thì sẽ rất rắc rối.
Dòng nước biển lạnh lẽo đỡ lấy hai thân hình bé bỏng. Vẫn giữ tư thế ấy, Eunbi vẫn ôm lấy Yerin để bảo vệ cô. Nhưng, dường như vòng tay của em đang càng lúc càng lỏng ra hơn. Yerin cảm nhận được điều đó rõ hơn cả. Máu của em đang chảy ra nhuộm đỏ một vùng biển, em đã bị thương rồi. Dùng tất cả những không khí còn lại trong phổi, Yerin áp môi mình vào môi em và truyền không khí cho em. Cả hai cuốn lấy nhau, còn biển thì cuốn lấy họ.
"Eunbi, em phải sống đấy, không được bỏ chị đâu, nhất định không được"- Yerin nói trong lòng.
.....
Ánh nắng le lói xuyên qua khe cửa và rọi lên khuôn mặt đang say giấc. Yerin bị nắng rọi vào phá giấc ngủ nên hậm hức thoát khỏi giấc mơ đẹp. Cô dụi dụi mắt và nhìn xung quanh.
- Đây là đâu, chói mắt quá!
- Cô tỉnh rồi à?
Một giọng nói vang lên bên cạnh làm Yerin giật mình. Cô quay sang nhìn, đó là một cô gái có vẻ ngoài rất đáng yêu. Cô ấy nhìn cô và nói:
- Không cần ngạc nhiên vậy đâu, tôi tên là Jung Eunha. Đây là Incheon và cô đang ở biển. Cô đã hôn mê 2 ngày rồi.
Yerin dáo dác nhìn quanh, cô lo lắng nhìn Eunha và hỏi:
- Vậy Eunbi đâu, cái cô gái đi cùng tôi ấy?
- Cô ấy không sao, chỉ đang hôn mê tạm thời thôi. Cô ăn sáng đi rồi tôi đưa cô đi gặp cô ấy.
- Cám ơn Eunha!
Yerin nói với Eunha còn tặng thêm một nụ cười tươi. Cô rất mừng vì Eunbi vẫn an toàn, dù hôn mê cũng là an toàn rồi. Thật sự phải cám ơn Eunha mà.
Sau bữa ăn sáng, Eunha đưa Yerin đi ra ngoài. Cả hai đi qua một cái hành lang dài. Vừa đi Yerin vừa hỏi:
- Là cô cứu chúng tôi sao?
- Không phải, là người dân địa phương cứu hai người. Còn tôi thì...là Sojung nhờ tôi đến và gặp được hai người- Eunha đáp.
Yerin bất ngờ vì câu trả lời đó. Sojung mà Eunha nói chẳng phải là Sowon hay sao. Sao lại liên quan đến chị, cô thật là không hiểu nổi mà. Nhưng, chưa kịp hỏi thêm thì đã đến chỗ Eunbi rồi. Eunha mở cửa cho cô và nói:
- Cô cứ ở đây đi, còn về Sojung thì cô ấy sẽ nói cho cô- Eunha ám chỉ Eunbi.
Nói xong, Eunha bỏ ra ngoài để lại Yerin ở một mình với Eunbi. Eunha bước ra khỏi căn nhà nhỏ ven biển và gọi điện cho ai đó
'Alo, Eunha à, cám ơn em nhiều nhé, chị sẽ sớm đến đó'- Người trả lời điện thoại là Sowon.
- Em thật không thể hiểu nổi chị nhưng thôi, dù sao thì em cũng mong là chuyện này sẽ giúp được cho cả chị lẫn em- Eunha thở dài và nói.
'Chị tin người đó sẽ làm được điều chúng ta cần'- Sowon nói.
Rồi chị cúp điện thoại thật nhanh trước khi Eunha kịp nói thêm gì đó. Eunha buông thõng cánh tay cầm điện thoại xuống và thở dài lắc đầu. Cô nhìn ra mặt biển xanh biếc và khẽ thì thầm:
- Vì chị em làm gì cũng được, làm ơn hãy bình an nhé.

Trong khi đó, tại chỗ của Yerin và Eunbi. Yerin ngồi bên cạnh em và nắm lấy bàn tay của em. Cô hôn nhẹ lên tay em rồi áp tay em vào má của mình. Cô nói với em bằng giọng dịu dàng:
- Eunbi à, bao giờ em mới tỉnh dậy hả? Hãy mở mắt ra và nhìn chị đi, nói với chị là em không sao đi được không!
Chợt, ngón tay của em động đậy. Có lẽ em đã nghe thấy tiếng cô mà được kéo ra khỏi giấc mơ. Hai hàng mi của em rung lên khe khẽ, bàn tay của em nắm lấy tay cô. Nhíu mày một cái, Eunbi mở mắt ra và đưa tay lên dụi nhẹ. Em ngồi dậy và nhìn xung quanh. Bất giác em đưa tay lên đầu và chạm vào vết thương được băng bó kĩ. Eunbi kêu lên:
- Á, đau quá!
Yerin thấy em đau thì vội xoa xoa đầu em và thổi lên đó. Trong khi đó, em lại nhìn cô chằm chằm không hề chớp mắt. Yerin cảm nhận thấy em nhìn mình thì nhìn vào mắt em. Cô hỏi:
- Mặt chị dính cái gì hay sao mà nhìn ghê vậy?
Eunbi lắc đầu, trông em lúc này thật đáng yêu. Em cất tiếng hỏi cô:
- Chị xinh đẹp, chị là ai vậy?
- Hả, Eunbi à, em hỏi gì ngộ vậy?- Yerin hơi hoảng vì câu hỏi đó. Chẳng lẽ em bị đập đầu vào đá nặng quá nên quên luôn cô rồi sao.
Thấy phản ứng của cô, Eunbi không nhịn được mỉm cười và ôm lấy cô. Em nói:
- Có gì ngộ đâu, vì Yerin của em hôm nay đẹp quá mà.
Câu nói của em làm Yerin đỏ hết cả mặt. Cô đánh vào vai em và mắng:
- Con Mèo này, em dọa chị sợ đấy!
- Em xin lỗi, em xin lỗi- Eunbi vừa xoa chỗ bị đánh vừa nói- Đừng đánh, đừng đánh, đau đó!
- Em cũng biết sợ à?- Yerin vờ giận dỗi nói.
Chợt, cô nhớ về Eunha. Cô hỏi em:
- À, chuyện chị Sowon và cái cô Eunha đó là sao vậy?
Eunbi im lặng nhìn ra xa xăm một lát. Rồi em chỉ về phía biển và nói:
- Chúng ta ra đó đi, em muốn ngắm biển.
- Ừ- Yerin gật đầu đáp.

[SinRin]-[Longfic] Chủ Tịch Là 1 Con MèoNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ