Chương 1: Cầu mà không được

12.2K 486 87
                                    

Mới sáng sớm ra mà Vương Nhất Bác đã vội vã bò dậy, chạy vào phòng tắm đánh răng rửa mặt thật nhanh. Cậu nhìn khuôn mặt điển trai có quầng mắt đen sì như gấu trúc trong gương, khẽ thở dài một cái.

Cả đêm qua cậu háo hức không sao ngủ được, tại cái quả tim chết tiệt cứ đập thình thịch trong lồng ngực, ầm ĩ đến mức có bịt tai lại cũng không ngăn được.

Lí do vì sao á...là vì ngày mai...là lần hẹn hò đầu tiên...của cậu và Chiến ca.

Lúc này cậu cứ mải lo lắng rốt cuộc hôm nay trông mình có đẹp trai không? Mái tóc mới trông có ngầu không? Mùi nước hoa trên người có nồng lắm không, anh ấy sẽ thích chứ? 

Ngồi nghĩ ngợi một lát lại do dự không biết mặc bộ này trông mình có trẻ không? Dáng dấp trông có gợi cảm mạnh mẽ không? Anh ấy nói thích mình nhất ở chỗ mình trẻ tuổi lại đẹp trai, dáng người tốt, nghe baidu nói tiểu công không chỉ phải lạnh lùng cao phú soái, mà còn phải thành thục giàu kinh nghiệm mới có thể khiến tiểu thụ mê như điếu đổ. Mình kém anh ấy tới 6 tuổi, sẽ không bị chê là non chứ? Còn giàu kinh nghiệm? Huhu ngay cả nụ hôn đầu tiên trên màn ảnh cũng là nụ hôn đầu tiên ngoài đời thực của mình, ngoài hôn trên phim ra thì cậu chưa có kinh nghiệm với ai hết á. Lúc đó còn mải ăn ăn uống uống lúc hôn trong miệng đầy mùi dầu mỡ, có kinh nghiệm mới điên á. Cầu trời đừng khiến anh ấy ghét bỏ con mà...

***

Cho dù Vương Nhất Bác có vừa mừng vừa sợ thế nào đi chăng nữa thì thời gian buổi hẹn cũng sắp đến rồi. Cậu không muốn để anh phải đợi mình chút nào cho nên đã đến sớm hơn giờ hẹn hẳn 30 phút. 

Trên đường đến chung cư của Tiêu Chiến có đi qua một cửa hàng bánh ngọt rất nổi tiếng. Một người không hề thích ăn đồ ngọt như cậu lại bởi vì người kia mà nhớ hết tất cả các cửa hàng đồ ngọt nổi tiếng trong vùng này. Chính Vương Nhất Bác cũng cảm thấy khó tin. 

Cậu xuống xe mua một phần bánh ngọt vị dâu thơm lừng, dặn người ta đóng gói thật cẩn thận rồi để lên ghế phụ. Làm xong hết thảy mới yên tâm ngồi lên ghế lái lần nữa rồi nhanh chóng phi đến đón người yêu.

Cậu đi đến con đường ngay trước nhà anh thì dừng xe lại, ngắm nghía mình trong gương lần nữa, thấy vẫn đẹp trai ngầu lòi như cũ mới thở phào nhẹ nhõm. Kế đó là quá trình chờ đợi hồi hộp như muốn thăng thiên, làm thế nào cũng không bình tĩnh được. Cậu chợt nhớ đến lần trước chở Tiêu Chiến về, hình như anh có để lại thứ gì đó trong xe cậu.

Vương Nhất Bác mở ngăn kéo nhỏ trên xe ra, bên trong là mấy viên kẹo đường đủ mọi màu sắc được đóng gói rất tinh tế, nhìn qua đã thấy cảnh đẹp ý vui rồi. Có vị cam, vị dâu, vị nho và cả vị sữa ngọt ngào nữa. 

Cậu nhớ đến sở thích ngậm kẹo đường mọi lúc mọi nơi của anh, nghĩ thế nào lại vươn tay ra lấy một cái vị sữa, bóc vỏ rồi ném vào trong miệng.

[Hoàn][Trần Tình Lệnh][Vương Nhất Bác - Tiêu Chiến] Em cũng thích anh!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ