Ngoại truyện 1: Là ai động tâm trước?

3.7K 182 8
                                    

Sau một khoảng thời gian làm quen với kịch bản và các diễn viên khác, mỗi người đều tìm được cảm giác phù hợp cho nhân vật của mình. Mà Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác thì lại càng ăn ý hơn. Ai cũng nói bọn họ diễn chung với nhau ngọt như đường ấy. Nhất là ánh mắt khi hai người nhìn nhau, đắm cmn đuối, khiến những người khác trong đoàn phim nhìn vào tự dưng thấy ngại ghê ý. 

Có cảm giác mình giống như cái bóng đèn 1000W chói lóa vậy.

Mà trong đoàn phim cũng dần xuất hiện bao nhiêu là hủ nữ. Nếu ban đầu chỉ cần nhìn thấy một trong hai người là rú lên thì bây giờ phải thấy hai người đứng chung mới chịu cơ.

Tiêu Chiến cảm thấy không hề gì, điều này chứng tỏ hai người họ diễn rất đạt, còn Vương Nhất Bác thì phải nói là mừng rơn luôn ấy. Cậu luôn cố ý hay vô tình làm ra mấy động tác mờ ám, ánh mắt dịu dàng luôn dõi theo bóng dáng anh.

Là thật hay là diễn, ai mà biết được? 

***

Cậu vẫn còn nhớ như in lần đầu tiên động tâm bất chợt ấy. Không phải cảm giác xao xuyến nhẹ nhàng giống như lần đầu gặp mặt, nhìn thấy nụ cười của anh. Mà đó là cảm giác rung động mãnh liệt, chạy từ thân thể đến trái tim, sau đó nhiễu loạn đầu óc người ta.

Lần đầu tiên con tim và lý trí cùng chung một nhịp thở. 

Hôm ấy là một ngày trời nắng đẹp, đạo diễn muốn hai người diễn cảnh Ngụy Vô Tiện phải chép phạt ở Tàng Thư Các, còn Lam Vong Cơ là người giám sát.

Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đều đã thay trang phục diễn. Đây là một trong số ít những lần cậu được nhìn anh mặc cổ phục màu trắng vẽ mây. Khác với một Ngụy Vô Tiện tùy tâm hoang dại trong bộ y phục đen, dây cột tóc màu đỏ tung bay hay một Di Lăng lão tổ tà mị hắc ám, mỉm cười như yêu lại như ma. Anh bây giờ là một thiếu niên sáng sủa như trời quang trăng sáng, nụ cười như ánh nắng ban mai trong sạch thánh khiết. Chỉ liếc mắt một cái thôi cũng đã bị phần tinh nghịch tràn đầy sức sống kia làm cho điên đảo tâm hồn.

Anh là hóa thân của nắng, của gió, của những gì tốt đẹp nhất trên thế gian.

Không gì sánh được.

Người ấy ngồi chống cằm trên bàn, hai mắt trong suốt như nước suối trong rừng núi Vân Thâm. Ngụy Vô Tiện nhìn chăm chú vào mặt nghiêng của Lam Vong Cơ, khóe môi ngậm ý cười ngọt ngào như mật. 

 

Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác.
[Hoàn][Trần Tình Lệnh][Vương Nhất Bác - Tiêu Chiến] Em cũng thích anh!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ