Chương 16: Chiến Chiến bị ốm rồi

4K 230 28
                                    

Hôm nay hai người phải quay cảnh Ngụy Vô Tiện đến giải cứu những người còn lại của Ôn thị, trên đường rời đi thì gặp phải Lam Vong Cơ đang cầm ô đứng dưới mưa.

Bởi vì cảnh này lấy bối cảnh rất rộng, không thể làm mưa nhân tạo được, đành phải chọn lúc có một cơn mưa to thật là to dội xuống thì bắt đầu quay.

Đạo diễn vừa hô to một tiếng tất cả mọi người đã nhập vai.

Ngụy Vô Tiện phóng ngựa từ xa đến, trên đầu đội mũ rơm rộng vành che gần hết khuôn mặt. Nước mưa đổ xuống như thác lũ, làm ướt nhẹp bộ y phục đen đỏ trên người hắn. Cây sáo Trần Tình được hắn giắt bên hông. Khuôn mặt góc cạnh tựa hồ lại gầy đi thêm một chút. Vành mắt vì bị mưa bụi táp vào mà đỏ hết cả lên. Mái tóc dài luôn buộc qua loa bằng một sợi dây đỏ lúc này lại ướt sũng dán vào gáy và hai bên má.

Trong lòng Lam Vong Cơ chợt nhói lên đau đớn. 

Ngụy Vô Tiện cũng đã nhìn thấy y. Hắn ghìm cương ngựa lại, chỉ còn cách nhau vài bước nữa thôi thì vó ngựa đã ngừng hẳn.

Hai người nhìn nhau không nói gì.

Cuối cùng vẫn là Ngụy Vô Tiện lên tiếng trước.

- Lam Trạm, huynh muốn cản ta sao?

Lam Vong Cơ ngước mắt lên nhìn hắn, không gật đầu cũng chẳng lắc đầu.

- Nếu ngươi nhất định phải rời khỏi, sau này cũng sẽ không còn cơ hội quay đầu nữa.

Ngụy Vô Tiện cười tự giễu.

- Lam Trạm, huynh muốn khuyên ta quay đầu sao? Hay là khuyên ta từ bỏ tà ma ngoại đạo? 

Thấy y không nói, hắn lại tiếp tục tự hỏi.

- Rốt cuộc thì cái gì là chính, cái gì lại là tà? Chính đạo không bảo vệ được ta, càng không bảo vệ được người mà ta muốn bảo vệ. Như vậy ta tu ma để bảo vệ những gì ta yêu quý, chẳng lẽ lại là sai hay sao?

Lam Vong Cơ trầm mặc không đáp, chỉ hỏi lại.

- Vậy ngươi muốn đi đâu?

- Ta muốn đi đâu? Thiên hạ này rộng lớn như vậy, chẵng lẽ lại không có chỗ cho chúng ta dung thân? Những người đang ở sau lưng ta...hôm nay ta nhất định phải bảo vệ. Nếu hôm nay huynh đã đến đây, nếu chúng ta nhất định phải đấu một trận...vậy thì chết trong tay Hàm Quang Quân huynh, ta cũng cảm thấy mãn nguyện rồi.

Vừa dứt lời, hắn đã rút Trần Tình đang giắt bên hông ra, trầm mặc chờ y rút kiếm.

Đôi mắt luôn ánh lên những sắc thái rạng rỡ kia, lúc này nhìn y chỉ còn lại vẻ bi thương bất lực. Bi thương vì phải đối đầu với người hắn không muốn nhất, bất lực vì bản thân cũng chẳng thể làm gì khác được.

Đành phải để một tấm chân tình chôn vùi dưới cơn mưa tầm tã này.

Lam Vong Cơ lẳng lặng nhìn hắn, lùi ra phía sau vài bước để lộ con đường rộng thênh thang.

[Hoàn][Trần Tình Lệnh][Vương Nhất Bác - Tiêu Chiến] Em cũng thích anh!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ