Chương 17: Một chút rung động

3.3K 269 34
                                    

Bởi vì Tiêu Chiến bị sốt cho nên tất cả các cảnh quay hôm nay của anh đều phải tạm gác lại, mà Vương Nhất Bác ở lại chăm sóc anh, đương nhiên cũng bỏ việc luôn.

Cho nên hôm nay tất cả cảnh quay đều thuộc về dàn vai phụ. Mọi người ngồi trong phòng trông nom Tiêu Chiến, ai có cảnh quay thì rời đi trước, còn lại đều chờ Tiêu Chiến tỉnh dậy.

Hơn một tiếng sau, cơn sốt đã lui đi ít nhiều, Tiêu Chiến mơ màng tỉnh dậy. Trên trán anh vẫn đắp khăn chườm để hạ nhiệt, đầu óc choáng váng không rõ đây là đâu, lúc này là lúc nào, tại sao cả người lại nóng hầm hập như vậy.

Anh mơ hồ gọi một tiếng "lão Vương", giọng nói khàn khàn cứ như tắc nghẹn trong cổ họng.

Hai cô gái vẫn chú ý tình huống của anh, thấy anh tỉnh đều vội vàng xúm lại gần, nhẹ giọng hỏi han.

- Tiêu lão sư, anh tỉnh rồi, có thấy đỡ hơn chút nào không?

Tiêu Chiến lắc lắc đầu, những lúc bị bệnh có lẽ sẽ khiến người ta yếu đuối hơn. Lúc này anh chỉ muốn thấy Vương Nhất Bác thôi.

- Lão Vương đâu, sao không thấy cậu ấy?

Tuyên Lộ vội vàng đáp lời, còn không quên khen Vương Nhất Bác một phen.

- Vương lão sư đã đi ra ngoài mua đồ cho anh rồi, có lẽ một lát nữa sẽ trở lại thôi. Trước đó chính cậu ấy đã gọi bác sĩ đến khám cho anh, giúp anh uống thuốc, còn lau người cho anh nữa. À...còn dặn chúng tôi ở lại trông anh nữa đó.

Tiêu Chiến cảm thấy trong lòng ấm áp, quả nhiên không uổng công anh thương cậu. Càng nghĩ đến Vương Nhất Bác, anh càng cảm thấy nhớ cậu hơn bao giờ hết. Không biết từ khi nào anh chỉ muốn lúc vừa tỉnh dậy có thể ngay lập tức trông thấy cậu, như vậy sẽ khiến anh an tâm hơn rất nhiều.

Vì thế mà Tiêu lão sư càng nóng nảy hơn.

- Tại sao còn chưa về nữa?

Hai cô gái nhìn anh mong ngóng, không biết phải nói gì lúc này nữa. Bình thường Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đã dính nhau rồi, bây giờ lại còn không muốn rời xa nhau một giây một phút nào nữa cơ. Không phải là trong lúc mọi người không chú ý hai người này đã phát triển gian tình gì với nhau đấy chứ? Quả nhiên fanfic không lừa người, Bác Chiến Đảng muôn năm.

Có lẽ khi nào rảnh rỗi hai người bọn họ có thể tám chuyện với các thành viên khác trong group Bác Quân Nhất Tiêu rồi, khẳng định sẽ khiến mấy người đó cảm động muốn chết, cuối cùng thì con thuyền tình huynh đệ của họ cũng trở thành con thuyền tình yêu rồi.

Đáp lại sự mong mỏi của anh, chỉ khoảng 30 phút sau, Vương Nhất Bác đã trở về. Trên tay cậu là túi lớn túi nhỏ, còn có cả cặp lồng giữ ấm nữa cơ.

Tuyên Lộ và Mạnh Tử Nghĩa thì thở phào nhẹ nhõm. Trời mới biết nửa tiếng qua bọn họ đã chịu đựng thế nào nữa. Mới có 30 phút thôi mà Tiêu Chiến đã nhắc đến Vương Nhất Bác không đến 10 lần thì cũng phải có 9 lần rồi đó.

[Hoàn][Trần Tình Lệnh][Vương Nhất Bác - Tiêu Chiến] Em cũng thích anh!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ