Chương 20: Một chút ghen thầm

3.4K 196 13
                                    

Sau khi đã nói chuyện với bố mẹ xong, Vương Nhất Bác lại yên tâm trở về đoàn phim. Nhưng chuyện hôm ấy cậu vẫn còn giận lắm, cho nên mỗi lần gặp Tiêu Chiến đều lượn sang chỗ khác, giả vờ như không thấy vẻ mặt "tui có điều muốn nói" của anh.

Ngoài ra cậu còn nhịn đau ôm gối sang ngủ chung phòng với Vu Bân, dẫu sao có mỗi anh ta là ngủ một mình một phòng. Các phòng còn lại chỗ nào cũng là hai người, làm phiền người ta ân ái không tốt cho lắm.

Vu Bân rất vui lòng đồng ý, chẳng qua có hơi lo lắng cho mối quan hệ của hai vị lão sư. Nhưng đứng trước gương mặt liệt của Vương Nhất Bác, anh cũng không hỏi gì làm người ta khó chịu. Quả nhiên là người ôn nhu nhất trong đoàn phim~

***

So với Vương Nhất Bác đang giận dỗi, Tiêu Chiến cũng chẳng dễ chịu hơn chút nào. Một mặt vì anh nhận ra được Vương Nhất Bác đang trốn tránh anh, một mặt khác lại buồn bã vì cậu không ở cùng phòng với anh nữa.

Xem ra lần này cậu giận rất ghê gớm, Tiêu Chiến muốn làm lành với cậu, thế nhưng mấy ngày rồi anh vẫn không tìm được cơ hội, vả lại anh không sao nhớ ra được trong lúc anh bị bệnh đã xảy ra chuyện quan trọng gì nữa.

Dạo này không khí trong đoàn phim không đúng lắm, hai vị lão sư ngày nào cũng dính nhau như sam nay lại người truy ta chạy, không chạm trán dù chỉ là một lần.

Cẩu lương không có, tiếng cười cũng im bặt. Lúc nào cũng chỉ thấy một Vương lão sư sắc mặt lạnh lùng và một Tiêu lão sư hồn bay lên mây.

Thật ra mấy ngày nay chất lượng giấc ngủ của anh không được tốt lắm. Trời đã vào thu rồi, không khí trở nên mát mẻ, khiến người ta cũng dễ dàng mệt nhọc, chỉ cần đắp một cái chăn mỏng là có thể ngủ ngon đến sáng. Thế nhưng không biết tại sao mấy đêm hôm nay anh lại mất ngủ.

Cho đến khi Tiêu Chiến nhìn thấy quầng thâm dưới mắt mới giật mình nhận ra. À, có lẽ là do anh đã quen với nhiệt độ cơ thể của Vương Nhất Bác.

Quen được cậu ôm vào lòng hoặc dúi đầu vào trong ngực anh, quấn lấy anh thật chặt. Càng quen với vòng tay ấm áp rất đỗi an tâm và mùi hương cơ thể rất nhạt nhưng luôn hiển hiện trên người cậu.

Mới chỉ vài tháng mà thôi, thế nhưng thói quen ôm cậu ngủ giống như đã khắc vào tận xương tủy. 

Nhớ cậu ấy quá.

Vì thế mà sau vài đêm trằn trọc không ngủ được anh quyết định sang phòng Vu Bân tìm cậu. Chắc Vương Nhất Bác sẽ không lạnh lùng đến mức để anh đứng ngoài cửa chứ?

Nhưng mà không ngờ cuối cùng anh vẫn đến chậm một bước. Bởi vì Mạnh Tử Nghĩa đã đến trước anh rồi. Vương Nhất Bác mở cửa cho cô, hai người nói câu gì đó, cậu đã tránh đường cho cô vào trong phòng. 

Nếu như Tiêu Chiến không nhìn lầm, thì Vương Nhất Bác không hề lạnh lùng như thường ngày nữa, ngược lại trong mắt còn ẩn ẩn lóe lên một tia vui sướng.

[Hoàn][Trần Tình Lệnh][Vương Nhất Bác - Tiêu Chiến] Em cũng thích anh!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ