Ly kinh

169 22 2
                                    




("ly kinh" trong câu "ly kinh phản đạo", tức là làm những việc trái với những quy tắc hay hệ quy tắc chủ đạo)

~o0o~

Hiệu Tích quen biết Duẫn Kì bao nhiêu năm, tuy có thể nói là không kề cận gặp mặt thường xuyên sau từng ấy thời gian cách xa người biên ải kẻ hoàng cung, nhưng suy cho cùng, Hiệu Tích vẫn tự tin rằng bản thân y có ba phần hiểu biết Duẫn Kì. Cho dù là chút tình ý thuở ấu thơ hay ánh nhìn đau đáu luyến lưu vô thức lộ ra của gã vào ngày y trở về, y đều thấy cả, chỉ là y chọn cách giả làm kẻ mắt mù tai điếc, triệt để làm ngơ và né tránh.

Y cảm thấy, gặp được một người là chuyện tốt, dù cho thế nào, y cũng không nỡ nói câu li khai, sợ rằng sẽ khiến cho hai người triệt để xa cách, đến tình bằng hữu cũng khó tồn tại. Từ đầu đến cuối, y vẫn duy trì bộ dạng thiên hạ không có chuyện gì, kể cả nụ hôn cùng Duẫn Kì đêm ấy cũng bị y cố tình đem vào quên lãng, cùng Duẫn Kì diễn một vở huynh đệ tình thâm. Dù sao cũng là bạn, bản thân y còn là muội phu của gã, năm dài tháng rộng còn phải đối diện, đi sai một bước chính là phá hỏng cục diện an ổn hiện tại. Với y mà nói, để gã vì mình mà trùy tâm khấp huyết* thực sự là không nỡ, cũng không đáng như vậy.

*trùy tâm khấp huyết: đau đớn như bị giáng đòn vào tim đến ứa máu

Nhưng y nào có ngờ, y sai rồi, sai từ khi bắt đầu, bởi chính sự lựa chọn của y đã đánh thức bản ngã của Duẫn Kì, đánh thức bản ngã của một kẻ vốn tâm ngoan thủ lạt, ích kỉ tàn nhẫn. Y sao mà ngờ được gã đã trông chờ vào lời hẹn ước kia đến chừng nào, gã đã yêu thương y đến chừng nào, chỉ mong ngày y từ biên ải trở về để cùng y uyên ương hí thủy. Vậy mà vẫn kẻ gã yêu, vẫn người gã trông, nay lại mặc hỉ phục chói mắt cưỡi tuấn mã đón thứ muội gã về làm chính thất, trực tiếp đem gã nhốt vào cái lồng giam mang tên bằng hữu. Y thực biết cách khiến gã chết tâm! Tình bằng hữu ư? Lúc này nghe sao mà quá đỗi giễu cợt, Duẫn Kì có thèm cái tình bằng hữu đó sao? Thà Hiệu Tích một tay bóp nát trái tim Duẫn Kì còn khiến gã bớt đau hơn hiện tại, ngày ngày chịu cái cảnh ý trung nhân của mình ái ân với thứ muội, đời này chẳng nổi đau nào vượt qua.

Bóng lưng Duẫn Kì rời đi khỏi thủ phủ sau đám cưới của hai người Hiệu Tích Duẫn Chi, Hiệu Tích nhớ mãi không quên, dường như nó ám ảnh mãi trong tìm thức của y. Duẫn Kì từ khi nào lại nhỏ gầy hiu quạnh đến như thế? Duẫn Kì từ khi nào lại trở nên u buồn đến như vậy? Gã đã từng cao cao tại thượng, mang bộ dáng thiên chi kiêu tử mà coi thiên hạ chỉ như bàn tay, bây giờ chỉ vì chữ tình, hơn hết còn là do Hiệu Tích giăng ra, lại hoá thành người khác, một kẻ u tĩnh, cô độc đến đau lòng.

Nhiều đêm kề cận ái ân với Duẫn Chi, đến giữa đêm canh ba, Hiệu Tích lại giật mình choàng tỉnh khi thấy ánh mắt Duẫn Kì thê lương đượm buồn nhìn y, đôi khi lại còn cảm giác xung quanh bốn bề đều là sắc đỏ của máu. Ánh mắt tang thương mà tàn độc ấy, khung cảnh điêu tàn ấy, tất cả, tất cả như muốn nhấn chìm Hiệu Tích, dìm y chìm sâu trong bể tội lỗi ngập tràn. Trán Hiệu Tích ướt đẫm mồ hôi, dường như càng ngày giấc mơ ấy càng chân thật.

[3000 tiếng thương(2)] Trường tương tư [HopeGa]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ