Chap 8. Ngoan ngoãn

1.6K 126 7
                                    

Đêm về, không gian tịch mịch một màu trầm mờ ảo. Seoul ngày thường là thành phố không ngủ, đến hôm nay sao cũng vắng lặng đến lạ.

Taehyung bó gối ngồi ngoài ban công gió lạnh. Có phải cậu đã làm sai điều gì rồi không? Nên đây là hình phạt của cậu?

Phải, cậu vô dụng, cậu bất tài, cậu ăn bám, cậu khó ưa, cậu biết chứ, hơn mười mấy năm trời tồn tại cậu cũng biết bản thân rất vô dụng chứ.

Đâu phải cậu không ý thức được danh phận của mình. Cậu biết rồi sẽ đến một ngày thương trường khô khan là nơi cậu bắt buộc phải sống. Cậu đã sẵn sàng tâm lý cho ngày đó đến đó thôi. Nhưng lạ làm sao, Kim lão gia chưa bao giờ mở lời với cậu về việc muốn cậu làm việc cùng ông. Cậu đã chờ đợi mỏi mòn cho cái ngày mình sẽ được công nhận, thậm chí là cậu đã chủ động nói chuyện với ông. Nhưng Kim lão gia chỉ đáp lại là không cần.

Một vật thể lành lạnh áp vào má cậu, Taehyung giật nảy mình.

"Uống một chút đi, tâm trạng sẽ tốt hơn." Wonwoo từ tốn ngồi xuống bên cạnh.

Cậu rụt rè nhận lấy chai bia lạnh từ tay y, không có chút mặt mũi nào mà nhìn thẳng vào Wonwoo. "Cảm ơn anh."

"Ừm, không có gì." Wonwoo tu một ngụm bia mát lạnh, đăng đắng.

Cậu mở nắp, uống một ngụm nhỏ. Kim Taehyung thật sự không quen uống đồ uống chứa cồn.

"Lời Jungkook nói, cậu đừng để ý, nó ăn nói còn hồ đồ." Wonwoo không nhìn cậu, bên ngoài cố gắng tự nhiên hết mức có thể để Taehyung được thoải mái, nhưng cậu biết, Wonwoo rất để tâm đến vấn đề của cậu.

"Không sao, cậu ấy nói đúng, anh không cần để tâm." Taehyung mỉm cười chua xót, tự cảm thấy bản thân thật thấp kém.

"Cậu... đừng quan tâm mấy lời đó làm gì, quên hết đi." Wonwoo suy cho cùng cũng chỉ là một thằng con trai giỏi toán chứ không giỏi văn. Nên mà kêu y đi an ủi người khác, chi bằng nói với y quăng một cục tiền để làm đối phương vui còn có lý hơn.

Taehyung không đáp lại, tu một ít bia, lười nhác nở một nụ cười.

"Có muốn khóc không?"

"Không, không muốn."

Wonwoo cười trừ, không khí đột nhiên gượng gạo đến mức khó chịu.

Vô tình Jungkook nhìn thấy bóng lưng hai kẻ côc độc ấy. Đôi mắt hắn không chút cảm xúc nhìn hai người. Không hề hối hận vì những lời mình đã nói.

Hắn đã thanh công trong việc tổn thương Kim Taehyung, thời gian sắp tới chắc chắn cậu sẽ ngoan ngoãn phục tùng từng mệnh lệnh của hắn cho xem. Đây là lần đầu tiên Jeon Jungkook có thành kiến với một người tới như vậy.

Sáng sớm, Kim Taehyung đã không chậm trễ một lúc nào mà tìm xuống bếp. Định bụng pha cafe cho hai anh em hắn. Cậu đã tự ý thức được bản thân nằm ở vị trí nào trong căn nhà này rồi.

Mùi thức ăn thơm phức xộc vào mũi, Taehyung bất ngờ, len lén bước vào bếp.

Người phụ nữ trong bếp đang mải mê nấu nướng, cậu bước vào cũng không hay. Taehyung rón rén đứng phía sau lưng người nọ, chồm người về phía trước nhìn thao tác nấu ăn thuần thục vô cùng.

[KookV] {Longfic} Phù rể cướp dâu.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ