"Phương Đại Xuyên, đứng dậy ngay! Giờ phải đến sân bay, cấm ngủ! Đã xem kịch bản và thiết lập nhân vật của anh chưa?!"
Trợ lý Tiểu Chu gào thét tung cước đạp Phương Đại Xuyên tỉnh giấc, giày cao gót đỏ bóng loáng ịn một dấu tròn nho nhỏ lên quần bò Phương Đại Xuyên.
Phương Đại Xuyên giùng giằng từ sau xe ngồi dậy, áo thun trắng mỏng tang phác họa cơ bắp chắc nịch, hắn vuốt tóc mái rối bù về phía sau đầu, tiện tay nhặt mũ lưỡi trai lên đội.
"Tổ tông ơi, tối qua anh bận đóng phim truyền hình, cả đêm quay cảnh đêm, hôm qua vừa cầm được kịch bản trên tay, đã kịp làm gì đâu, giờ xem đây, giờ xem đây." Hắn trở mình ngồi ngay ngắn, cười dỗ dành.
Tiểu Chu đập chồng kịch bản và thiết lập nhân vật dày cộp vào tay hắn, tức giận, "Ai chẳng quay phim cả đêm? Anh nhìn Bùi ảnh đế mà xem, người ta cùng đoàn với anh, lịch đóng phim cũng dày đặc ra đấy, sáng sớm nay còn đi Maldives quay quảng cáo, sao ảnh sân bay của người ta gọn gàng đẹp đẽ như thế?! Anh nhìn lại anh xem! Sáng sớm chỉ lo ngủ nướng, cái mặt chẳng thèm make-up, cơm trưa cũng chẳng ăn, anh nhìn lại sắc mặt anh xem! Bọng mắt sắp xệ đến cằm rồi! Lát nữa anh bảo em chụp ảnh sân bay thế nào?!"
"Phim của Bùi Văn Thanh có giống của anh đâu?" Phương Đại Xuyên cười gượng, "Người ta là ảnh đế, chỉ ngồi trong phòng điều hòa nói qua nói lại diễn phim văn vở, cảnh võ thuật toàn kiếm cascadeur, ra ngoài sợ trời nắng cũng phải kiếm cascadeur, cả bộ phim chắc cascadeur còn diễn nhiều hơn. Anh là tép riu phim mạng hạng hai mươi tám, lại còn xuất thân võ cmn nghệ, cả đêm mặc giáp, cưỡi ngựa, rơi xuống vực, sảy chân, bị tẩn, giờ đứng lên được cũng nhờ thể lực tốt đấy."
Tiểu Chu chẳng quan tâm, sột soạt đổ một đống phấn nền lên tay, dùng bông phấn ướt xoa bừa xoa bãi lên mặt Phương Đại Xuyên, che kín quầng thâm, mụn và các vết thương tối qua bị đánh, dùng kẻ mắt vẽ thêm hai đường liner.
Cô vừa bận rộn làm việc vừa hàm hồ oán trách, "Tự anh không cố gắng ấy chứ, bao giờ trèo lên cấp bậc như anh Bùi thì anh cũng được dùng mười bảy mười tám cascadeur, cũng được ngồi phòng điều hòa thôi."
Phương Đại Xuyên đang giơ kịch bản xem, bị kẻ mắt của cô làm rơm rớm, mắt hắn vốn nhạy cảm, Tiểu Chu luống cuống, hơi mạnh tay một chút, vành mắt bị chọc đỏ hoe. Phương Đại Xuyên than vãn, "Bà cô ơi nhẹ thôi! Anh đang đọc kịch bản mà! Đau mắt quá!"
Tiểu Chu mắng, "Vừa đọc vừa make! Cái ê-kip chương trình này bẫy người ta, cấm chuyên viên trang điểm đi cùng, vừa lên trực thăng đã bắt đầu quay, anh định chìa bản mặt này ra trước ống kính hả?"
Phương Đại Xuyên nghe cô nói vậy thì rột roạt lật bìa lại xem.
Bìa cuốn kịch bản đơn giản mộc mạc, giấy màu đen, bút lông màu trắng vừa cứng cáp vừa uyển chuyển phác thảo logo chương trình: "Người sói sát nhân", chữ "sát nhân" viết bằng phồn thể nằm trên hai thanh đao tô màu đỏ dầm dề, ngó mà sinh gớm.
"Chương trình gì đây?" Phương Đại Xuyên lật thiết lập nhân vật của mình ra xem, "Thiết lập của anh là 'Sứ giả hộ hoa chỉ số vũ lực max, chỉ số may mắn E-, chỉ số thông minh không đủ tám mươi, bị nữ thần trí tuệ uyên thâm sâu sắc cảm hóa, lưu luyến si mê nữ thần, bảo vệ nữ thần một vạn năm...' excuse me??? Thiết lập quỷ gì vậy?"
Tiểu Chu hết sức chuyên chú tạo khối cho đôi má sưng vù của hắn, nhanh nhẹn giải thích, "Người sói sát nhân là chương trình giải trí mới nhất của đài Thanh Long, chính là trò người sói nổi tiếng đó. Chắc thiết lập của anh chủ yếu để làm nền cho cô MC thường trú kia thôi, thiết lập của cô MC kia là nữ thần trí tuệ, để cổ tỏa sáng chói lọi thì các anh làm nền phải kết hợp ra vẻ ngu một tẹo, làm bàn đạp một tí, anh hiểu mà."
Hiểu, Phương Đại Xuyên gật đầu, thế cũng được, ít nhất còn mò được vai sứ giả hộ giá + kẻ si tình chỉ số vũ lực cao, chắc thời gian được lên hình cũng không ít.
Mấy chương trình tâng bốc nữ MC toàn như thế, nữ thần phải có chỉ số nhan sắc ngang hàng nữ vương, đảm nhiệm phần trí tuệ cho cả đội, sau đó các MC khác phối hợp một chút, ghép đôi ghép cặp, làm lốp xe dự bị, rồi thì có khách mời nam say đắm hộ giá, những người còn lại phụ trách bông đùa diễn trò để gây cười.
Chỉ số vũ lực không thành vấn đề, Phương Đại Xuyên tự nhận xét là trong các gương mặt mới của giới showbiz, bất kể hình thức hay võ nghệ thực thụ, các diễn viên trẻ xuất thân từ gia đình cảnh sát có thể so với hắn còn chưa vào nghề đâu. Nhưng mà bảo giả ngu thì... Hơi khó với diễn xuất của hắn đây. Phương Đại Xuyên nhíu mày nghĩ.
Tiểu Chu mở hộp phấn phủ, dùng chiếc cọ lớn vù vù vù quét lên mặt Phương Đại Xuyên.
Cô hàm hồ dặn, "Chỉ số thông minh thấp thì em chẳng lo, anh cứ diễn chính mình là được, đằng nào chơi Người sói anh cũng có thắng bao giờ đâu. Em lo chỉ số vũ lực của anh có ổn hay không thôi? Nghe nói các khách mời thường có vận động viên cấp quốc gia, toàn đám tiểu thịt tươi 1m9 đội đấu kiếm đội bơi lội đội vũ binh, chắc anh chẳng có cảnh diễn văn nào đâu, mà cơ bắp anh thế này lại là đối tượng canh phòng của đám khách mời luân chuyển, đến lúc xé bảng tên chẳng xé được của người ta, sợ lại thành mồi ngon cho người ta ấy chứ."
"Chỉ số thông minh thấp? Cứ diễn chính mình? Chỉ số thông minh anh mà thấp á?!!" Phương Đại Xuyên càng nghe càng chướng, chấm hỏi đầy mặt.
Tiểu Chu thoáng ngừng tay, quan sát trên dưới hắn một phen, nhếch mép cười khẩy hai tiếng, "Hừ, hừ."
Phương Đại Xuyên cảm giác mình bị coi thường, "Ê, em hừ hừ là ý gì? Chỉ, chỉ số thông minh của anh thấp thật hả?! Anh đường đường chính chính thi đỗ đại học chính quy, chỉ số thông minh của anh phải ở mức trung bình trở lên chứ! Sao lại thấp được?!"
Tiểu Chu cười giả tạo một lát, chỉ cười chứ không đáp.
Phương Đại Xuyên còn định tranh cãi, nhưng đúng lúc đó tài xế quay lại dặn dò, "Đến sân bay rồi."

BẠN ĐANG ĐỌC
PHÙ THỦY, XIN TỈNH GIẤC
Mystery / ThrillerTác giả:Vong Nhân Việt Đao Thể loại:Đam Mỹ, Trinh Thám Nguồn:fangsuifan0506.wordpress.com Trạng thái:Full 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 Đánh giá: 8.4/10 từ 46 lượt Chuyển ngữ: Fangsui Fan Beta: Dạ Sắc Giới thiệu sơ lược: Câu chuyện về ngôi sao võ thuật hạng...