Chương 39: Ngày thứ tư - 01

87 10 0
                                    

Đồng hồ đã điểm tám tiếng, nhưng mọi người vẫn ngồi quanh chiếc bàn dài, không ai đứng dậy.

Dương Tụng đầu bù tóc rối, hai mắt thâm quầng, làn da không có phấn son che đậy, khuyết điểm và rỗ hoa cùng lộ ra, trông cực kỳ tiều tụy.

"Tám giờ..." Đinh Tư Huy ngập ngừng.

Tất cả cùng nhìn ra cửa, chẳng biết những người còn lại có trở về không. Chỉ duy nhất Lưu Tân không nặng lòng, lão đã quẹt thẻ từ sớm, nghiêm chỉnh ngồi đó, tinh thần sung mãn.

"Đừng đợi nữa." Lão mân mê chiếc đồng hồ trên cổ tay trái, nhếch mép cười, "Không về được đâu."

"Ông câm đi!" Dương Tụng trừng mắt nhìn lão, "Ông là sói rõ ràng, giờ thức thời chuồn ngay thì còn sống được thêm ba ngày nữa đấy."

Lưu Tân sửa lại tóc, cười nói, "Sao tôi phải trốn, chưa biết hôm nay ai chết đâu."

Đinh Tư Huy nhỏ giọng, "Ông đừng cãi chày cãi cối, đêm qua chúng tôi đều thấy ông giết Lý Tư Niên."

"Tự cậu ta nhảy xuống biển, sao lại trách tôi." Lưu Tân chỉnh lại cổ tay áo và cổ áo, nghiêng đầu cười, "Rõ ràng phù thủy có thuốc giải mà."

Hôm nay trang phục của lão rất kỳ quặc, thời tiết nóng ẩm thất thường, lão lại mặc sơ mi cổ đứng rất thẳng thớm, râu ria nhẵn nhụi, đỏm dáng hơn cả mấy cô gái có mặt ở đây.

Ngưu Tâm Nghiên và đứa nhỏ vẫn không nói một lời, Ngưu Tâm Nghiên ngẩn ngơ ngồi trên ghế, khóe miệng bầm dập rất khả nghi, mái tóc chị ta vẫn búi lỏng sau gáy, vài sợi tóc mai lộn xộn hai bên má khiến chị ta trông tiều tụy vô cùng.

Ban đầu người ngồi kín quanh bàn, bây giờ chỉ còn năm bọn họ.

Chỉ còn năm phút nữa là đến giới hạn tử vong tám giờ mười lăm, mũi chân Đinh Tư Huy nhích tới nhích lui trong giày, Dương Tụng xoa xoa đầu ngón tay.

"Chỉ còn... Năm chúng ta sao?" Một tiếng sấm rền vang ngoài cửa sổ, tấm rèm bị gió cuốn tung, đèn chùm pha lê bị gió tạt lắc la lắc lư, phát ra những tiếng vang xào xạo. Đinh Tư Huy đột nhiên thấy lạnh, dùng tay ôm lấy thân mình.

Lưu Tân ngước lên, nở nụ cười quỷ quyệt, "Còn người khác nữa chứ, đừng sốt ruột."

Mạch điện đèn chùm chẳng biết trục trặc gì, thình lình lóe lên vài cái, kết hợp cùng sấm sét bên ngoài khiến người ta càng thêm tuyệt vọng và kinh hoảng. Tòa biệt thự như chiếc tàu cô độc giữa đại dương mênh mông, bốn phía bập bềnh, hiểm nguy vờn quanh.

Trên tầng chợt vọng ra tiếng người.

Tất cả ngẩng lên nhìn, chỉ thấy đôi tình nhân một trước một sau bước xuống, vẻ mặt cũng trầm trọng hệt như mọi người.

"Hai người ở trong phòng hả?" Dương Tụng quay sang hỏi, "Sao giờ mới xuống, làm chúng tôi sợ quá."

Hai người quẹt thẻ, Đỗ Vĩ cúi đầu không nói tiếng nào, im lặng kéo ghế ra ngồi. Trần Hủy gượng cười giải thích với Dương Tụng, "Ngủ quên." Sau đó cũng kéo ghế ngồi xuống cạnh bạn trai.

Còn lại bảy người.

Còn một phút cuối cùng trước tám giờ mười lăm, cả Dương Tụng cũng buông xuôi việc chờ đợi hai người Lý, Phương, cô thở dài, "Không kịp rồi, về được cũng không kịp quẹt thẻ..."

PHÙ THỦY, XIN TỈNH GIẤCNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ