Ngô Hòa Bình xấu hổ vô cùng, một tháng sau đó, hễ cứ thấy Vu Hảo là lại chạy đường vòng.
Tuy nói thế, nhưng dường như biện pháp của Vu Hảo đã có tác dụng, Ngô Hòa Bình không còn thấy sợ khi gặp Lục Hoài Chinh nữa, có lần được nghỉ còn ngứa ngáy muốn xin chơi game với Lục Hoài Chinh, kết quả bị Lục Hoài Chinh đè đầu xoa mạnh.
Vu Hảo trực hai tư sáu, thời gian còn lại quay về viện, thứ bảy mỗi tuần đều phải tham gia hội đàm, bình thường rảnh rỗi thì ngồi trong văn phòng tra cứu tài liệu lịch sử hoặc nằm nhoài lên khung cửa nhìn bọn họ thao luyện.
Khi ở trên sân huấn luyện, Lục Hoài Chinh có một mặt mà Vu Hảo chưa thấy bao giờ, như thể người đàn ông bình thường thích buông tuồng gàn bướng kia chỉ là ảo giác, khuôn mặt lạnh lùng như đeo một lớp mặt nạ, ngay đến nụ cười cũng quá đỗi miễn cưỡng, mắt sâu hoắm, ánh nhìn sắc bén như dao.
Văn phòng của cô ở sau sân bắn, những tinh binh vừa được tuyển chọn năm nay đang nằm rạp trên đất xếp thành hàng, súng trường QBZ-95 nằm trước người.
Lục Hoài Chinh đứng sau hàng người, anh cúi đầu đưa chân đá Ngô Hòa Bình, "Lắp hộp đạn vào, ngớ ra làm gì."
Ngô Hòa Bình làm theo.
Anh đá tiếp, "Kéo cò súng đi."
Đúng là kỹ thuật bắn súng của Ngô Hòa Bình quá chậm, thời gian ngắm bia cũng lâu hơn so với các binh sĩ khác. Không biết trước kia được ai huấn luyện mà toàn chú trọng đến các động tác tiêu chuẩn.
Lục Hoài Chinh nhìn không nổi nữa, lại giơ chân lên, "Bắn đi chứ!"
Vu Hảo nằm trên khung cửa thầm than, thích một người, có phải sẽ trở nên rất sợ người đó chăng? Ngô Hòa Bình ơi là Ngô Hòa Bình.
Cuối tháng ba, bắt đầu kiểm tra tâm lý của toàn lữ binh nhảy dù, toàn lữ binh có ba đội xung kích, bao gồm cả đội do Lục Hoài Chinh chỉ huy, tất cả mọi thành viên đều được đánh giá tâm lý.
Lục Hoài Chinh là người cuối cùng, anh mới từ bên ngoài về, không thay thường phục, vừa vào cửa đã cởi mũ đặt xuống bàn, kéo ghế ra ngồi trước mặt cô, nhướn mày nói, "Bắt đầu đi."
Vu Hảo vờ như không thấy, cúi đầu phác thảo trên giấy đánh giá như thường.
"Tên."
"Lục Hoài Chinh."
"Chức vị."
"Đội trưởng đội một xung kích trên không."
"Gần đây có ngủ ngon không?"
Lục Hoài Chinh dựa vào ghế cười, "Đang quan tâm tôi đấy à?"
Vu Hảo ngước mắt, lạnh nhạt liếc xéo anh, "Đây là nội dung khảo sát."
Lục Hoài Chinh chịu thua, nhếch môi lên rồi dần tắt nụ cười, anh đưa mắt nhìn đi chỗ khác, "Không tốt lắm."
"Gần đây có hoạt động tình dục không?"
Lục Hoài Chinh bỗng quay đầu lại: "Đây cũng là nội dung khảo sát?"
Vu Hảo gật đầu, "Đúng thế, ngủ không ngon cũng liên quan đến mất cân bằng tiết hormon, ví dụ như độc thân quá lâu, cuộc sống tình dục không được giải quyết, dễ bị rối loạn lưỡng cực*, dẫn tới ngủ không ngon."
(*Rối loạn lưỡng cực, hay còn gọi là bệnh hưng – trầm cảm, là một loại bệnh lý tâm thần, biểu hiện đặc trưng thường thấy của bệnh là sự thay đổi rõ rệt tâm trạng, cảm xúc, hành vi cũng như năng lực cá nhân.)
"... Không có." Nói rồi lại hậm hực quay đầu đi.
"Gân đầy có lừa ai không?"
Lục Hoài Chinh lại nhìn sang.
Lần này Vu Hảo giải thích trước, "Thường thì sau khi lừa ai đó trong lòng sẽ bất an, cũng là một trong những nguyên nhân ngủ không ngon, anh còn trẻ tuổi, dục vọng không được giải quyết, lại còn thích lừa người, miệng nói vớ va vớ vẩn, ngủ không ngon cũng bình thường."
Lục Hoài Chinh nhìn cô một lúc lâu, sau đó cúi đầu xuống, giọng đầy bất lực, "Vu Hảo, hôm đó tôi chỉ... trêu em chơi thôi."
Vu Hảo cụp mắt, gạch xóa lên giấy, "Gọi là bác sĩ Vu, tôi không quen anh."
"Rốt cuộc em sao thế?"
Vu Hảo phớt lờ anh, hỏi tiếp câu hỏi tiếp theo.
"Lúc đưa ra quyết định gần đây nhất thì có do dự không?"
"Có."
"Trong công việc?"
"Không phải." Lục Hoài Chinh dựa vào ghế, hai tay đan chéo đặt trước người, mắt nhìn thẳng cô rồi một giây sau nhìn ra đại thụ ngoài cửa sổ, mắt tập trung vào điểm sáng rực rỡ xuyên qua kẽ lá thưa thớt rơi xuống đất, "Tôi đang do dự có nên đoạt lại em không."
Vu Hảo cúi đầu gạch tiếp, lại hỏi nữa.
"Có bị giảm trí nhớ không?"
"Không có, vẫn nhớ rất rõ sự việc trước kia."
"Chức năng sinh lý thì sao?"
"..."
"Mất ngủ dễ khiến giảm trí nhớ, nếu cứ vậy mãi thì chức năng sinh lý sẽ dần suy giảm, anh còn chưa kết hôn, buổi tối nhớ chú ý không nên thức khuya."
"Có xảy ra chuyện gì khiến mình hối hận không?"
"Có, rất hối hận, có liên quan đến em, có muốn tôi thuật lại không?"
Vu Hảo giơ tay lên cản.
"Không muốn nghe."
Anh cúi đầu cười, "Em biết tôi muốn nói gì."
Chính là lần hai người trốn trên sân thượng chơi game, Vu Hảo cày level giúp anh, còn phá kỷ lục cho anh nữa, Lục Hoài Chinh đứng dựa tường hút thuốc mà khó chịu vô cùng, anh chơi lâu như thế mà lại dễ dàng bị một cô nàng phá kỷ lục, trọng điểm là cô đều nhớ rất rõ mỗi tấm bản đồ đã chơi qua.
Vu Hảo ném máy chơi game cho anh, giọng giễu cợt: "Cậu yếu quá đấy."
Con trai hồi đấy thường hay tự ái, lòng háo thắng lại mạnh, bị cô gái mình thích châm chọc như vậy, trong lòng rất không phục, muốn làm giảm oai phong của cô.
BẠN ĐANG ĐỌC
Năm xuân thứ hai mươi tám
RomanceTác giả: Nhĩ Đông Thố Tử Cr: truyenfull.vn Hồi cấp ba, Vu Hảo và Lục Hoài Chinh từng có quan hệ mập mờ mà mọi người đều biết, người của cả Thập Bát trung đều biết đội trưởng Lục Hoài Chinh của đội bóng rổ trường thích Vu Hảo lớp 5, rất sủng cô, rất...