CHƯƠNG IV LƯU LY MONG MANH

1 0 0
                                    


 Buổi giao lưu kết thúc thì đã hơn mười giờ. Trời về đêm dường như trở lạnh hơn, thảng hoặc một cơn gió vô tình lướt qua cũng khiến người ta tê tái đi phần nào. Thu mình trong chiếc áo khoác gió mỏng khi đứng ở bên ngoài, Ann gật đầu chào gã chủ quán, còn gã nháy mắt ra hiệu như nói lời tạm biệt. Cô có giọng hát hay và hai người kết hợp với nhau vô cùng ăn ý, như một rock band thật sự - gã đã nói với Ann như vậy. Cô cười khẩy, có lẽ chỉ là lời bông đùa cợt nhả của gã mà thôi. Chưa có nhiều thông tin về gã nhưng Ann nghe phong thanh, rằng gã là một tay có máu mặt trong giới kinh doanh bất động sản, nhà hàng và khu du lịch vui chơi giải trí. Gã bảo thêm với Ann, rất sẵn lòng nếu như họ có thể sắp xếp một buổi trò chuyện lâu hơn vào một dịp khác.

Những vị khách lặng lẽ rời khỏi Les Jeunes, một vài người vẫn còn nán lại, quán có sắp xếp cho người ta qua đêm nếu như cần. Ann để ý thấy một người phụ nữ ngoại quốc đang chăm chú nhìn vào một cuốn sách, thảng hoặc bà lại dán mắt vào khung cửa kính, vô định như thể đang suy ngẫm điều gì đó rồi lại nhìn vào cuốn sách, cô tò mò không biết bà ta đang đọc sách gì.

Jiho lay cánh tay cô khi xe taxi tới, hình ảnh bị đứt đoạn, như trở về thực tại.

Họ lên xe, Ann không quên nhắc lại cho Jiho về những gì gã chủ quán đã nói với cô, nhưng anh chỉ cười, rồi lặng lẽ tựa đầu vào khung cửa kính, ngủ thiếp đi một lát. Nhiều lúc Ann nghĩ, Jiho như đứa trẻ bị vứt vào một thế giới bị lãng quên, và chính sự lãng quên đó đã thu hút anh đến nhường nào.

Lẳng lặng rút điện thoại ra nhưng rồi lại cất vào túi, cô định gọi cho mẹ nhưng có lẽ bà đã đi ngủ mất rồi; từ ngày mẹ phát bệnh, bà quyết định chuyển về sống cùng dì ở một huyện ngoại thành cách xa trung tâm khoảng bốn mươi cây số về hướng nam, cuối tuần Ann thường về đó thăm mẹ. Bà được bác sĩ chẩn đoán mắc căn bệnh Alzheimer, chứng bệnh mất trí nhớ thường gặp ở tuổi già, nhưng trường hợp của bà lại rất đặc biệt, thông thường độ tuổi mắc phải từ 45 đến 60, nhưng mẹ mới gần 40 đã có triệu chứng nên được coi là hiếm gặp. Một mình cô không thể tự chăm sóc mẹ, còn công việc học hành nên dì đã đề nghị đưa mẹ về cạnh dì để chăm sóc cho tiện, dù sao thì dì cũng chỉ sống một mình, chồng dì mất sớm, chẳng để lại mụn con nào, cũng không có ý định đi bước nữa nên nếu mẹ về thì đỡ hiu quạnh hơn. Giờ đây, trong căn nhà nhỏ nằm nép mình trong một con ngõ sâu hun hút trên đường Vũ Trọng Phụng giờ chỉ còn mình cô, mọi thứ theo đó dần trở nên trống trải. Đồ đạc của mẹ cũng mang đi phần nhiều, duy chỉ còn lại giá sách với những cuốn sách cũ mới, đủ thể loại. Mẹ bảo với Ann, sau này mẹ mà quên sạch rồi thì cũng chẳng cần gì đến chúng nữa; nói tới đó, giọng bà có cảm giác nghèn nghẹn ở cổ họng.

Tới ngã tư, đèn đỏ, xe đột ngột dừng lại, cú phanh nhẹ khiến Jiho tỉnh giấc, anh thắc mắc tới đâu rồi.

"Gần tới nhà mình rồi." – Ann bèn nói.

Đột nhiên Jiho đề nghị họ xuống xe. Ann ngạc nhiên hỏi:

"Cậu sao vậy, có chuyện gì à?"

Jiho lắc đầu nói:

"Mình cảm thấy bí bách và nôn nao, chúng mình đi bộ được không, dù gì cũng gần tới nhà cậu rồi!"

NHỮNG NGÔI SAO TRONG THÀNH PHỐWhere stories live. Discover now