CHƯƠNG V NHỮNG MẢNG MÀU ĐEN TỐI

1 0 0
                                    


 

Dahlia tới Les Jeunes sớm hơn bình thường; còn khoảng hai tiếng đồng hồ nữa mới tới giờ làm việc. Nghe thực nực cười khi sử dụng động từ đó, nhưng về bản chất thì cô đang đi làm mà, đâu còn những ngày tháng thong dong, tự do tự tại như trước nữa. Không tiền nong, không công việc, không giờ giấc và không ai quản lý. Dẫu có nhắm mắt thật lâu trong bóng tối thì cô cũng chẳng thể nào hình dung rõ ràng.

Người phục vụ trẻ tuổi mang ra một ly chanh muối ấm, có lẽ thức uống này sẽ tốt cho cổ họng của cô – thứ công cụ kiếm tiền hiện có. Thật mỉa mai làm sao, nhưng giờ đây có lẽ, Dahlia đã quá quen với nó rồi. Đam mê và hào quang ư? Giờ, chỉ còn những xa hoa, phù phiếm, như thứ ánh sáng xanh kỳ ảo bên bờ kia của đại dương mênh mang, thứ mà Jay Gastby sẽ chẳng bao giờ chạm tới. Khá nhiều người cho rằng, Daisy là một người phụ nữ đáng nguyền rủa nhưng trong tình cảnh ấy, lựa chọn đó với Dahlia là hoàn toàn chấp nhận được, cô luôn cảm thông cho nhân vật Daisy.

Người phụ nữ ngoại quốc đột ngột bước vào gian phòng, cắt ngang dòng suy nghĩ của Dahlia, lôi cô về với thực tại và thu hút ánh nhìn của cô. Những hình ảnh hỗn độn về cuộc tiếp xúc ngắn ngủi giữa Dahlia và bà ta vẫn không thôi ám ảnh trong tâm trí, thậm chí cả khi đi ngủ. Những giấc mơ không rõ ràng, đứt đoạn và rời rạc, giờ đây một lần nữa như chuyển động không ngừng trong một không gian tăm tối, luôn mất phương hướng. Một cảm giác gì đó rất lạ mà tạm thời Dahlia không thể nào gọi tên.

Nhấp thêm một mụm nước nữa, Dahlia cảm thấy mọi thứ bỗng trở nên lạnh ngắt. Người phụ nữ bận trên mình một bộ váy buông dài qua đầu gối với những họa tiết rằn ri tông màu trầm chẳng rõ hình thù, như thể bà ta đã mang cả một thế giới siêu thực và trừu tượng vào trong chiếc váy đó vậy. Tiếp tục quan sát, khi ấy người phụ nữ lặng lẽ ngồi xuống, lúc này Dahlia mới để ý thấy bà ấy còn mang thêm một chiếc giỏ mây xăng-đan có thêu họa tiết là quốc kỳ của Pháp ở bên ngoài.

Khéo léo để sang bên cạnh, đoạn, người phụ nữ lấy từ trong giỏ ra một bao thuốc và bật lửa. Rồi, bà lôi ra một cuốn sách cỡ lớn, trông giống một loại sách tranh ở những cửa hàng trưng bày họa phẩm. Bà châm lửa, khẽ rít nhẹ, lặng lẽ nhả khói ra khoảng không gian có phần thiếu sáng, từng lọn khói mỏng mảnh vảng vất, quẩn quanh. Ánh mắt màu xám chăm chú nhìn vào cuốn sách tranh, thảng hoặc, người phụ nữ khẽ nhíu mày, nhăn trán, ra vẻ suy nghĩ, rồi tiếp tục rít thuốc. Cứ như thế, hết điếu này tới điếu khác. Và chẳng hiểu sao như một thứ ma lực mạnh mẽ và thu hút, Dahlia chăm chú nhìn những hành động đó hệt như một đứa trẻ đang dán ánh mắt vào một khung cảnh vô cùng kỳ thú trong vườn bách thú hay viện bảo tàng.

"Dahlia..." – Có lẽ phải tới lần thứ ba Đức gọi thì Dahlia mới nghe thấy.

Sự bối rối, thẹn thùng hiện rõ trên gương mặt cô, hy vọng Đức không để ý thấy.

"Em... nghe đây." – Dahlia nói.

"Sắp đến giờ diễn rồi! Mau chuẩn bị đi!" – Đức thúc giục.

"Em vào ngay đây! Anh đã dặn mọi người trong ban nhạc rồi chứ?"

"Anh dặn rồi."

NHỮNG NGÔI SAO TRONG THÀNH PHỐWhere stories live. Discover now