CHƯƠNG I : TRỞ LẠI

1 0 0
                                    

Nhìn từ trên cao, một phần của tháp truyền hình Namsan chìm trong làn sương mờ ảo. Tháng Ba ở Seoul trời vẫn rất lạnh. Jiho vừa có mặt trong phòng làm việc của mình. Một buổi sáng âm u hơn thường lệ - anh nghĩ bụng, rồi nhanh chóng cởi chiếc áo choàng dài ra khỏi người, treo lên chiếc giá nằm gọn lỏn trong góc phòng.

Jiho lặng lẽ tiến lại chiếc máy pha cà phê nằm gần cửa sổ, thói quen hằng ngày trước khi bắt đầu công việc. Anh nhấn nút, một thao tác đơn giản, cốc cà phê xuất hiện ngay trước mặt; từ miệng cốc, lọn khói mỏng mảnh khẽ tỏa lên, bốc thứ mùi ngai ngái - một mùi vị quen thuộc, đánh thức những giác quan. Jiho hít một hơi thật sâu, cảm thấy thoải mái đôi chút.

Dạo gần đây, anh thường xuyên mất ngủ, mà nếu có ngủ được thì y như rằng, cơn ác mộng sẽ lại ập tới quấy quả. Đôi khi anh choàng tỉnh giữa đêm khuya, mồ hôi ướt đẫm lưng áo, nhịp tim đập nhanh hơn bình thường. Sau đó, nếu như có nằm lại thì cũng chẳng tài nào ngủ được nữa. Trong cơn ác mộng, anh thoáng thấy những hình ảnh kỳ dị về một người phụ nữ không nhìn rõ khuôn mặt. Cô ta cứ nhìn anh với ánh mắt vô hồn, trống rỗng. Khi ấy, anh cố gắng gọi nhưng chẳng ai trả lời, đáp lại chỉ là tiếng trở mình của màn đêm thăm thẳm, vô tận. Thậm chí có cả tiếng gào thét, tiếng khóc ỉ ôi như đang thán trách... Anh cảm thấy trống trải và sợ hãi - một nỗi sợ mơ hồ, lan tỏa như làn khói thuốc. Trong căn phòng nhỏ, giữa thành phố mênh mang, anh đang dần trở thành người xa lạ.

Trong những bữa cơm chiều ngắn ngủi, anh đem câu chuyện lạ lùng đó tâm sự với ba. Ông chăm chú lắng nghe, lúc nào cũng vậy, sự điềm tĩnh hiển hiện trên gương mặt người đàn ông đã bước sang độ tuổi ngũ tuần. Ông chưa vội nói gì, lặng lẽ nhấm nháp ly rượu mận Maesil-ju trong tay, thứ rượu khá mạnh như muốn đốt cháy cổ họng nhưng lại khiến con người ta trở nên bình tĩnh hơn. Một điềm báo, về những ký ức - Jiho nhớ mang máng ba anh đã nói thế; và ông không giải thích gì thêm. Anh cũng không muốn biến mình thành đứa trẻ con luôn phải đặt câu hỏi với người lớn, nên đành chọn cách im lặng. Cuộc trò chuyện trôi dạt về thinh không, càng nghĩ càng khiến đầu óc anh trở nên nặng trịch.

Jiho không muốn nghĩ nữa, cố giam giữ những cơn mơ, hình ảnh ma quái vào một góc tăm tối trong lòng mình; và chấp nhận rằng, rồi đến lúc nó lại cựa mình thức dậy, tìm đến anh như một điều hiển nhiên vậy. Cốc cà phê vẫn nằm trong lòng bàn tay phải, nhưng chẳng còn chút hơi ấm, tay còn lại đút trong túi quần. Mọi thứ đang dần tê cóng. Một lần nữa anh nhìn về khoảng không gian mờ mịt. Đâu đó vẫn còn những ánh đèn đường, thấp thoáng ẩn hiện, mờ ảo. Anh nhấp thêm một mụm cà phê nữa - lạnh lẽo và đắng ngắt.

Chuông điện thoại bên bàn làm việc réo lên, từng hồi, gấp gáp. Anh lẳng lặng bỏ cốc cà phê uống dở trên bục cửa, chạy ngay sang và nhấc máy.

Anh chào bằng tiếng Hàn - câu mở đầu quen thuộc khi nhận được cuộc gọi vào thời điểm này trong ngày. Lòng vẫn thắc mắc đầu dây bên kia là ai, vì ít khi nào chuyện công việc lại sớm thế này. Từ người lạ à? Hoặc giả cũng có thể có đột biến gì đấy? Cũng có thể là nhầm số... Jiho nghĩ rất nhanh, đủ mọi giả định, chỉ trong một giây chờ phía bên kia đáp lời.

NHỮNG NGÔI SAO TRONG THÀNH PHỐWhere stories live. Discover now