CHƯƠNG VI LẤP LÁNH GIỮA MÀN ĐÊM

1 0 0
                                    


 

Màn biểu diễn kết thúc trong tiếng vỗ tay rào rào, tán dương của thính giả trong khán phòng. Jiho, Ann và Lưu Ly mừng ra mặt, gần đây họ tới Les Jeunes để biểu diễn thường xuyên hơn, bởi lẽ người chủ quán đã để ý tới nhóm, nhưng chẳng có cuộc hẹn nào như lời Ann đã nói với Jiho lúc trước. Có lẽ gã đã quên hay chỉ là một lời hứa hẹn suông của những tay nhà giàu hợm hĩnh với thói quen "ném tiền qua cửa sổ"? Nhưng dẫu gì đó mới chỉ là những nhận thức có phần chủ quan của Ann mà thôi. Cô lặng im trộm nghĩ, trên sân khấu vài người tới lui, họ đang bày biện lại mọi thứ như thể để chuẩn bị cho một tiết mục đặc biệt khác.

Lưu Ly và Jiho đi ra, cả hai cười mỉm cười rạng rỡ; lần đầu tiên tới Les Jeunes, Lưu Ly cũng rạng rỡ như vậy - cô bé nói, chưa bao giờ được hát trên một sân khấu thực sự nào. Những ngày tháng rong chơi của tuổi trẻ chỉ là trên những cung đường lộng gió, những vùng đất hoang dại và đẹp đẽ, nhưng ít khi nào Lưu Ly cảm thấy vui, chút đượm buồn ánh lên trong đôi mắt long lanh, ngân ngấn nước. Chút yếu đuối bộc lộ ra như được khơi từ sâu thẳm tâm hồn, phần bản thể mà ai cũng che giấu, bởi lẽ ai cũng sẽ có những bí mật mà không hẳn là sẽ tìm được một dịp đặc biệt để sẻ chia, người mình tin tưởng để sẻ chia, và mong muốn được cảm thông.

"Sao cậu ngây người ra vậy Ann?" – Giọng nói của Jiho giúp Ann dứt ra khỏi những suy nghĩ vẩn vơ, mỗi khi ấy lại khiến cô rơi vào trong một khoảng lặng, vô định nào đó.

Chút bối rối hiện rõ trên gương mặt khiến hai người ngạc nhiên. Ann bèn nói:

"Không có gì, chỉ là chút suy nghĩ vẩn vơ. Giờ mình về thôi!"

"Vội thế, ở lại một chút được không?" – Lưu Ly nói rồi tót lên chiếc ghế cạnh quầy bar, cười toe, như thể sẵn sàng cho một cuộc chơi dài.

"Jiho, chẳng phải cậu có hẹn gì sao?" – Ann hỏi.

Jiho ngập ngừng, chẳng có cuộc hẹn nào cả, đơn giản chỉ là cái cớ do Ann nghĩ ra mà thôi. Ann không muốn Lưu Ly uống thêm gì nữa, con bé còn quá trẻ, vả lại cũng chẳng tốt đẹp gì khi một cô gái 19 tuổi cứ ngửa cổ tu ừng ực thứ chất lỏng cay nồng hết ly này đến ly khác, dẫu cô biết Lưu Ly sinh ra trong một gia đình danh giá, được cha mẹ nuông chiều từ nhỏ.

"Đúng rồi, mình nên về thôi Lưu Ly." – Jiho lên tiếng, ra dáng đàn anh đang chỉ bảo đứa em gái của mình.

Gương mặt của Lưu Ly bỗng buồn so, miệng mím chặt, còn đôi mắt long lanh nhìn về phía hai người, ra vẻ phụng phịu. Ann thở dài, nếu chỉ cần nhìn thêm một chút vào ánh mắt ấy thì hẳn nhiên cô sẽ bị hạ gục.

Nhưng đúng lúc này, trên sâu khấu đã được trang hoàng lại bằng một số dụng cụ, cả một ban nhạc đang đứng phía sau, một cây míc đã được đặt sẵn trên cái bục để vừa tầm với người hát. Tay MC nhanh chân bước ra sân khấu, anh ta bận một bộ vest màu đen với cravat Archives xanh họa tiết caro, gương mặt khá điển trai với mái tóc hớt nhẹ về phía sau lộ vầng trán vuông cao.

"Và... không để quý vị phải chờ thêm, sau đây là sự góp mặt của một vị khách mời đặc biệt của Les Jeunes – ca sĩ Dahlia."

NHỮNG NGÔI SAO TRONG THÀNH PHỐWhere stories live. Discover now