"Cô sao vậy D?"
Một giọng nói trầm ấm, quen thuộc lôi Dahlia về thực tại. Tiếng vỗ tay rào rào vang vọng khắp khán phòng, một vài người thậm chí còn huýt sáo, tán thưởng.
Dahlia nhận ra mình không còn ngồi trên chiếc ghế quen thuộc, cô đang ngồi dưới sàn nhà, trông lố bịch vô cùng, nhưng may thay chẳng mấy ai để ý. Jacqueline vội vã đỡ cô đứng dậy, bà gọi một cốc nước lạnh cho cô để lấy lại bình tĩnh. Dahlia đỡ lấy cốc nước từ tay Jacqueline, khẽ nhấp một mụm, nhưng lạ thay, mọi thứ vẫn nặng trịch như cũ, kéo cô xuống một cái hố sâu thẳm, hun hút và xung quanh chẳng có gì ngoài bóng đêm, hay mùi của sự mục rữa đang từ từ xâm chiếm tâm trí.
Trên sân khấu, đèn đã tắt, những dụng cụ biểu diễn đã được đưa vào phía trong tự lúc nào chẳng hay. Một lần nữa, không gian lại chìm sâu trong sự lặng im vốn có. Những vị khách đang lần lượt ra về, cuối cùng chỉ còn cô và Jacqueline. Bà vẫn kiên nhẫn ngồi bên cạnh, ở độ tuổi ấy, ai cũng cần học cách kiên nhẫn, chờ đợi thứ gì đó mà ta nghĩ nó thực sự có ý nghĩa đối với mình. Thi thoảng Jacqueline đánh ánh mắt sang phía cô, hiện rõ sự lo lắng. Nhưng vẫn vậy, Jacqueline chẳng vội nói gì, có lẽ, Dahlia cần một chút im lặng để tĩnh tâm suy nghĩ chăng?
"Cô thấy mệt sao D? Để tôi đưa cô về?" – Cuối cùng Jacqueline đưa ra lời đề nghị.
"Tôi không sao, chỉ là một số chuyện cũ chợt ùa về." – Dahlia đáp lời, dường như cô đang trốn tránh thứ gì đó được khơi gợi lại từ quá khứ.
Chỉ cần nhìn vào ánh mắt sâu thẳm ấy cũng đủ để Jacqueline hiểu, nhưng bà vẫn chọn cách im lặng; bởi lẽ chẳng ai muốn khơi gợi thứ gì đó dù là xấu xa, dù cho nó có đẹp đẽ tới nhường nào, khi mọi thứ đã trôi vào miền quá vãng. Người ta thường nói, sống vì hiện tại chứ không lấy việc bám víu vào quá khứ làm mục đích, làm định hướng sống. Jacqueline không chắc rằng Dahlia có đang cùng chung suy nghĩ như mình không, tất cả những gì bà muốn làm giờ đây, chỉ là làm sao để có thể giúp đỡ cô ấy mà thôi.
Chuyển ánh mắt về phía Dahlia như dò xét nhưng khốn nỗi chẳng có chút kẽ hở nào. Dahlia vẫn luôn như vậy, luôn đề phòng đối phương, dẫu trong bất cứ trường hợp nào, một tấm màn vô tình được dựng lên như một phản xạ tự nhiên dùng để bảo vệ chính bản thân vậy. Liệu đó có là nguyên nhân chính khiến mọi thứ trở nên xa cách hay không?
Jacqueline đã chứng kiến một phần của cuộc trò chuyện đó, chỉ là vô tình thôi. Lặng lẽ đứng một mình trong góc, bà quan sát mọi phản ứng của Dahlia, dường như cô sẵn sàng phản ứng với bất cứ chuyện gì khi đã chạm tới giới hạn của bản thân, nổi khùng lên và thực sự mất bình tĩnh với mọi thứ. Nhưng anh chàng kia, vẻ như đã nhìn thấu tâm can, hoặc chỉ một phần, đã khiến mọi chuyện có vẻ tồi tệ nhưng phần nào anh ta đã đạt được mục đích của mình khi bắt Dahlia phải suy nghĩ lại mọi điều. Rồi khi anh chàng thể hiện ca khúc ấy, đôi chỗ Jacqueline chẳng hiểu nổi những ý nghĩa, thông điệp nhưng rất có thể, nó đã tác động tới Dahlia, khiến một phần sâu thẳm nhất trong trái tim cô được đánh thức dậy. Có lẽ là chuyện tốt, Jacqueline thầm nghĩ.
YOU ARE READING
NHỮNG NGÔI SAO TRONG THÀNH PHỐ
RomanceAnn, Jiho, Lưu Ly và Dahlia là những thành viên của nhóm nhạc The Town; họ mang trong mình nhiệt huyết của tuổi trẻ và đam mê cháy bỏng với âm nhạc. Mỗi người ở một phương trời khác nhau đã tụ hợp tại Hà Nội êm dịu mà khắc khoải của những hoài niệm...