"... Chỉ bởi tình yêu, sẽ không dễ bị tổn thương
Vì vậy tất cả đều là dáng hình của hạnh phúc
Chỉ bởi tình yêu thì nảy nở một cách đơn sơ
Nhưng vẫn luôn mãi ngây ngất vì em..."
Như thường lệ, Lộc Hàm đang ở trong bếp chuẩn bị bữa sáng cho Ngô Thế Huân và con trai, lúc cho trứng vào chảo, mùi hương bốc lên mũi khiến cậu cảm thấy buồn nôn, chạy nhanh đến nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo.
Hắn cũng không để ý lắm, vẫn như thường ăn sáng xong đưa Tiểu Nhiên đi học.
Lộc Hàm nghĩ mình đã bị đau dạ dày, cũng không ngờ tới mình mang thai vì mấy lần gần đây nhất đều có phòng bị.
Rùng mình một cái cậu nhớ tới ba ngày trước hắn đi tiếp khách về trễ chưa kịp chuẩn bị đã đè cậu ra mà XXOO, Lộc Hàm trán nổi gân xanh thầm mắng tên động vật không biết tiết tháo kia.
Ngô Thế Huân ngồi trong phòng làm việc liên tục hắt hơi.
Hắn chiều đó đưa Tiểu Nhiên sang nhà ngoại chơi, nhờ bà trông coi giúp bé để hai vợ chồng có dịp riêng tư.
Lộc mẫu thân lập tức vui vẻ đáp ứng còn không quên nhắc nhở "Cẩn thận một chút, Tiểu Lộc nhà ta rất mỏng manh, mấy hôm trước nó gọi cho mẹ nói con..."
Hắn hiểu ý gãi đầu cười hì hì "Mẹ, con hiểu rồi. Lần này nhất định kiềm chế! Nhất định kiềm chế! Mẹ yên tâm!" Nói rồi hắn còn nháy mắt với Lộc mẫu thân một cái quay đầu bước đi.
Lộc mẫu thân nhìn theo dáng đi nhún nhẩy của hắn cười khổ lắc đầu, quả nhiên giới trẻ, nồng nhiệt mãnh liệt.
Đang ngủ trong phòng, hôm nay Lộc Hàm thấy toàn thân mệt mỏi lười biếng ngủ đến qua 5h vẫn chưa muốn dậy, miệng lúc nào cũng nhạt, ước gì bên cạnh xuất hiện một hộp mứt hoa quả thì tốt biết mấy.
Ngô Thế Huân về tới nhà, không như mọi ngày, cậu không có hân hoan chờ đón hắn. Hắn đặt bó hoa lớn lên bàn ở phòng khách, đi thẳng lên phòng ngủ nhìn thấy cậu đang ngủ thì đến bên cạnh bồng cậu xuống dưới.
Lộc Hàm mở màng nhìn hắn nhấc bổng mình lên, sợ bị ngã cậu nắm lấy góc áo vest của hắn "Ông xã! Cho em xuống ~"
Hắn cười, như không nghe thấy cậu nói hắn tiếp tục bồng cậu đi đến một nơi bí mật.
Đến nơi hắn đặt cậu xuống, Lộc Hàm, nhìn nhìn hắn không hiểu gì.
Ngô Thế Huân nhấn chiếc điều khiển nhỏ trên tay, màn đỏ trên tường hạ xuống, một màn hình lớn xuất hiện. Ánh đèn chói mắt chiếu sáng cả căn phòng rồi từ từ nhẹ dần nhẹ dần sau đó tắt hẳn.
Trên màn hình hiện lên dòng chữ ghi ngày tháng, là ngày đầu tiên hắn và cậu gặp nhau, dưới dòng chữ là hình ảnh cậu mỉm cười cầm trên tay chiếc dù màu cồng vồng yêu thích của mình. Thật nhiều trái tim bắt đầu xuất hiện che lấp dòng chữ cùng hình ảnh cậu, thay vào đó một ảnh khác và dòng chữ khác. Lộc Hàm xem đến khóe mắt ửng đỏ, nước mắt hạnh phúc không tự chủ rơi xuống.
Hắn nhìn cậu "Đáng lẽ những thứ này anh đã sớm chuẩn bị cho em, nhưng khi anh muốn nói ra thì em lại bất ngờ bỏ đi!"
Lộc Hàm cúi đầu bối rối, cảm thấy mình thật có lỗi nhỏ giọng xin lỗi hắn "Em...Em xin lỗi! Đều là do em nên mới..."
Ngô Thế Huân hôn nhẹ lên môi cậu sau đó quỳ một chân xuống đất, từ trong túi lấy ra một chiếc hộp vuông màu đỏ. Mở nắp hộp ra là một đôi nhẫn màu bạc đơn giản. Cậu hạnh phúc dâng trào tay đưa lên che miệng.
Hắn nắm lấy tay cậu, ánh mắt chân thành nhìn cậu "Hàm Hàm, anh biết anh có rất nhiều điểm không đúng, không tốt. Cũng là chỉ có em mới có thể bao dung yêu thương anh vô điều kiện. Hôm nay anh, Vương Thiếu Đình! Muốn nói rằng: "Lộc Hàm! Em có đồng ý gả cho anh không ?"
Cậu hạnh phúc nói không nên lời chỉ biết liên tục cười rồi gật đầu.
Hắn đứng dậy đem nhẫn đeo vào tay cậu, nói với cậu "Hàm Hàm, anh yêu em!"
Ngay thời khắc hắn vừa dứt lời, dưới chân hai người tỏa ra ánh đèn màu hồng xếp thành hình trái tim thật lớn.
Lộc Hàm đi từ bất ngờ này tới bất ngờ khác, hạnh phúc ôm chặt lấy hắn.
Không may cậu lại có cảm giác buồn nôn nữa "Anh... Đưa em tới nhà vệ sinh!" hắn không hiểu gì nhìn thấy cậu khó chịu liền ôm cậu chạy nhanh ra ngoài.
Không lâu sau đó, trong phòng ngủ của cả hai, hắn ngồi bên cạnh cậu đặt tay lên bụng cậu nhẹ nhàng xoa "Tiểu quỷ này, con thật là nghịch ngợm nha. Phá hỏng thời khắc lãng mạn của baba với mẹ con!"
Cậu đánh (yêu) vào tay hắn "Con chúng ta còn chưa biết nghe đâu!"
Hắn cúi xuống hôn lên cái bụng hơi nhô ra của cậu "Mặc kệ, nghe đây tiểu quỷ! Con phải mau mau ra đời. Baba và mẹ chờ mong con lắm nha~!"
Lộc Hàm bật cười, ngửi thấy mùi thức ăn bên dưới hạ nhân đang nấu liền có biểu hiện buồn nôn "Ông xã, ông xã! Mau... Đưa ô mai cho em!"
Hắn loạn động tác vơ hộp ô mai ở tủ đầu giường lấy một cục nhỏ cho vào miệng cậu.
Ngậm ô mai chua trong miệng cảm giác buồn nôn thuyên giảm, nhìn mô hôi trên trán hắn vui vẻ cười.
Hai bàn tay đan thật chặt vào nhau, hai chiếc nhẫn giống hệt nhau trên đó dưới ánh nắng mặt trời xuyên qua tấm màn cửa chiếu lấp lánh.
Mùa hạ của quá khứ và mùa hạ của hiện tại đều như nhau, có mưa rào bất chợt cũng có ánh nắng sáng đến lóa mắt, dẫn dắt tình yêu của mỗi người trở về đúng nơi nó thuộc về.
这是 蘇世艳™写的©
谢谢你们看我的小说! 再见。 排排 ~
BẠN ĐANG ĐỌC
HunHan | Mỹ Nam Nhân | Chuyển Ver
RandomNguồn chính: ftherain Một mỹ nam tử sắc có, tài có, gia thế muốn gì cũng được lại bị một tên ngốc để mắt tới. Cậu cái gì cũng không có, thân thể còn không bình thường khiến người khác kinh tởm, nhưng cậu có tấm chân tình mong cảm hóa được...